Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến nhà Mã đại gia. Mã đại gia đã lớn tuổi nhưng lúc rời đi vẫn không quên khóa cửa. Dương Tư Mịch lấy ra một thứ trông như dây thép, cắm vào lỗ khóa, chỉ mất mấy giây đã mở được cửa.
Sau khi đi vào, Trình Cẩm kiểm tra khắp nơi một lượt.
Bố cục gian phòng đơn giản, một bên chất đống rất nhiều phế phẩm chai nhựa, hẳn là Mã đại gia nhặt về trong lúc tuần núi. Một bên khác là khu sinh hoạt, bày mấy món đồ nội thất, một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, súng săn đặt dựa vào giường, trên bàn có khung ảnh, tấm ảnh bên trong bị xé mất một phần, chỉ chừa lại Mã đại gia và một cô gái hơi giống Tiểu An.
Nhìn một hồi, Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, đi thôi.”
Dương Tư Mịch hỏi anh, “Súng săn không cầm đi?”
“Không cần, chúng ta cũng không có cách chứng minh khẩu súng săn này bắn ra viên đạn ghém đó. Hơn nữa chúng ta chưa từng hỏi Mã đại gia việc này, vì thế trước mắt ông ấy cũng không gạt chúng ta.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ra khỏi phòng thì đi chung quanh nhà, sau nhà là mảnh đất bằng đầy cỏ dại mọc cao, xuyên qua mảnh đất này, đi thêm một đoạn về phía trước họ phát hiện mình đã đi đến sườn núi, có thể thấy rõ dưới vách núi là hồ nước nhỏ xanh biếc cây cối bao quanh, rất giống quang cảnh dưới vách núi có hồ nước trong phim võ hiệp.
Trình Cẩm hít thở thật sâu không khí nơi này, “Khó trách Mã đại gia cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927334/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.