Hai tuần nghỉ phép, Trình Cẩm không muốn đi núi Minh Kính, anh đang cần thời gian sửa sang phòng cho khách, nhưng những người khác không có ý kiến phản đối, anh cũng không thể tự chủ trương hủy bỏ phúc lợi nhân viên.
Sau khi xem lịch trình, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cục lại cho họ đến đó, đây nhất định là khu du lịch tiết kiệm nhất có thể tìm được, mới mở không lâu, cơ sở chưa hoàn thiện, muốn gì không có đó. May còn cho họ một chiếc xe, không tiết kiệm đến nỗi bắt họ đi bộ du lịch ngoài trời.
Họ lên đường đi du lịch. Hành trình là trước tiên ngồi máy bay vận tải của bộ An ninh đến sân bay gần núi Minh Kính nhất, sau đó bắt đầu tự túc, phân cục ở đó sẽ cung cấp xe. Họ có thể đến núi Minh Kính theo hướng Tây Nam rồi đi ra từ hướng Đông Bắc, nghe nói như thế có thể thưởng thức mỗi một cảnh đẹp của núi Minh Kính. Mặt khác, lúc dừng lại ở núi Minh Kính, họ có thể vào khách sạn khu du lịch quản lý trọ miễn phí.
Đây là lần đầu Trình Cẩm đi máy bay. Trước mười bốn tuổi không đi. Sau khi bố mẹ gặp tai nạn, anh không nghĩ muốn đi thử. Không ngờ kinh nghiệm đi máy bay lần đầu sẽ là máy bay vận tải không thoải mái dễ chịu chút nào.
Sau khi máy bay hạ cánh, anh hỏi mọi người, “Mọi người khẳng định không muốn nghỉ ngơi một ngày mới lên núi?”
“Bây giờ đang buổi sáng, anh Trình, chúng ta lên xe ngay thì ba bốn giờ chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927331/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.