Sau khi gặp Triệu Tư, nhóm Trình Cẩm tiếp tục đi gặp Tư Bặc Minh. Hàn Bân cũng biết vị giáo sư Tư này, nhưng chỉ từng gặp mặt, không quen thuộc như với Triệu Tư.
Bọn họ đi vào văn phòng của Tư Bặc Minh, nói rõ ý đồ đến, Tư Bặc Minh tiếp đãi họ rất nhiệt tình.
Tư Bặc Minh khác Triệu Tư, Triệu Tư thuộc phái học thuật, chuyên tâm miệt mài nghiên cứu học vấn còn Tư Bặc Minh rất biết tổ chức quan hệ vòng xã giao, bây giờ đã là phó viện trưởng, nghe nói rất có hi vọng lên chức sau khi viện trưởng hiện tại về hưu.
Vẻ mặt Tư Bặc Minh nặng nề, “Tống Kỳ Viễn là người thân thiện, sinh viên giỏi học tập xuất sắc, tôi cũng nghĩ không thông sao trò ấy lại gặp phải chuyện này, tại sao lại là trò ấy chứ?”
“Giáo sư, thuốc dạ dày của Tống Kỳ Viễn cũng là mua ở bệnh viện Huệ Nhân sao?”
“Việc đó tôi không biết nhưng có lẽ là vậy.”
Trình Cẩm lại hỏi mấy vấn đề, anh phát hiện lúc Tư Bặc Minh trả lời thường liếc nhìn điện thoại của mình. Anh nhớ đến một chuyện, lúc bọn họ đến, Tư Bặc Minh đang nghe điện thoại nhưng vừa thấy họ thì lập tức cúp máy.
Trình Cẩm giống như vô ý nhìn Du Đạc, sau đó kinh ngạc nói, “Du Đạc, cậu sao vậy, sao sắc mặt kém thế?”
Du Đặc mặt mày tái nhợt, lung lay muốn ngã, Hàn Bân vội vàng đỡ cậu. Cậu giống như mất trọng lượng, cả người trượt xuống đất, kéo Hàn Bân nghiêng theo.
Trình Cẩm cuống quýt gọi Tư Bặc Minh, “Giáo sư, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927325/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.