Từ Trân Bảo Phường đến huyện Toàn Nghĩa mất hơn một tiếng đi ô tô.
Đường quốc lộ rất hẹp nhưng khá đẹp.
Long Hành Vũ không đi cùng, Trình Cẩm cũng không hi vọng ông đi, dù sao ông đã lớn tuổi.
Trình Cẩm ngồi sát cửa sổ, Dương Tư Mịch nhoài lên người anh nhìn ra ngoài, “Trình Cẩm, nơi này đẹp thật.”
Trình Cẩm cũng nhìn, chỉ là một ngọn núi xanh hóa tàm tạm, vô số nơi đẹp hơn nhiều, anh hờ hững đáp, “Ừm.”
Dương Tư Mịch nói, “Sau này chúng ta đến nữa nhé.”
Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch, “Chuyện này phải xem tình hình.”
Nếu cậu cả anh thật sự giết người, vậy sau này anh muốn đến cũng không đến được.
Trình Cẩm phát giác Dương Tư Mịch mang theo vật gì đó rất cộm người, anh sờ túi Dương Tư Mịch thì thấy một thứ cưng cứng bèn móc ra xem, là hai quả óc chó cổ điêu khắc tinh mỹ, thoạt trông như được chạm khắc từ ngọc màu nâu đỏ, hình như là hình mười tám vị La Hán.
“Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch nói, “Ông ngoại cho.”
Du Đạc ngồi hàng trước nghe vậy bèn quay người bám ghế nhìn một hồi, “Trước đây em từng thấy thứ giống cái này nhưng hình khắc không giống, nghe nói phải đến hai trăm ngàn một đôi.”
“…” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch nói, “Một trăm năm mươi ngàn một cái, ông ngoại nói.”
“…” Trình Cẩm tiếp tục nhìn Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch nói, “Ông nói cho em chơi, nhưng lúc cầm chơi không được để hai cái va chạm với nhau, sẽ va hỏng.”
Nói cách khác căn bản không chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927464/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.