Trình Cẩm hỏi, “Tư Mịch, anh mất ký ức một tuần này bằng cách nào?”
Dương Tư Mịch chớp mắt, dúi đầu vào ngực Trình Cẩm, tiếng nói ậm ờ xuyên qua quần áo truyền vào không khí, “Tại em.”
Ngón tay Trình Cẩm luồn vào mái tóc xoăn nhẹ của Dương Tư Mịch, kéo nhè nhẹ, “Anh biết. Chẳng lẽ em thôi miên anh?”
Nếu không sao lại thần kỳ quên một đoạn dài?
Dương Tư Mịch ngồi dậy, lắc lắc lọn tóc rối rớt xuống trước mắt, để lộ đôi mắt phát sáng, “Thôi miên? Em muốn làm.”
“Thôi miên? Với anh?”
Dương Tư Mịch nghiêm túc gật đầu.
Trình Cẩm cười ôm chầm Dương Tư Mịch, xoa rối tóc hắn, “Ha, anh chắc chắn nghe nhầm rồi.”
“…”
Buông Dương Tư Mịch ra xong, Trình Cẩm mở xem sổ ghi chép, Dương Tư Mịch dựa vào người anh cùng xem, đó là quyển nhật ký có hình đi kèm, bị thiếu trang, không có ghi chép liên quan đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh của Liễu Duệ.
Trình Cẩm nghiêng đầu nhìn Dương Tư Mịch, “Muốn phát biểu cảm nghĩ không?”
Dương Tư Mịch nói, “Anh viết rất hay.”
Mỗi ngày đều dùng một nửa độ dài miêu tả tình trạng của hắn, về chuyện này hắn không có ý kiến gì.
Trình Cẩm nói, “Ngày bị thiếu đã xảy ra chuyện gì?”
Chậm nhất hai ngày sau họ sẽ rời Thiên Minh, nếu có chuyện gì ở đây mới có thể làm rõ thì hai ngày này là cơ hội cuối cùng của anh.
Dương Tư Mịch vẫn nhìn sổ ghi chép trên tay anh, “Bây giờ anh chỉ có thể xem chuyện cũ.”
Chuyện cũ có đặc sắc hơn cũng không còn cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927462/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.