Buổi sáng, Diệp Lai nói cho Trình Cẩm một chuyện, “Lão đại, tối qua ngân hàng Công thương bị trộm.”
“Hả?”
“Công thương, ngân hàng Công thương.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Anh biết là ngân hàng Công thương rồi. Xảy ra chuyện gì?”
“Tủ bảo hiểm bị trộm.”
“…” Trình Cẩm hết sức khiếp sợ, “Tủ bảo hiểm anh thuê không bị trộm luôn chứ?”
Ba giờ sáng nay Diệp Lai nhận được tin ngân hàng Công thương bị trộm, cô nghĩ lập tức báo cho Trình Cẩm cũng vô dụng, hơn nữa còn chọc Dương Tư Mịch không vui, nên suy xét chờ trời sáng rồi nói.
Trước khi ra quyết định, cô đã tìm người thương lượng – đánh thức Bộ Hoan.
Bộ Hoan ngáp dài mở cửa cho cô, “Lần đầu tiên anh được hưởng dịch vụ báo thức tại phòng sớm như thế.”
Diệp Lai nói tin ngân hàng Công thương bị trộm cho hắn, Bộ Hoan phản ứng bình thản, “Trộm thì trộm, có cảnh sát mà.”
Mấy giây sau hắn chợt nhảy dựng, hưng phấn xoa tay, “Khà khà, thú vị rồi đây!”
“Xuỵt, yên lặng!” Diệp Lai lườm hắn, “Xảy ra chuyện gì mà em không biết hả?”
Bộ Hoan hưng phấn đi qua lại, “Tối qua Trình Cẩm nói hôm nay muốn đến ngân hàng Công thương xem tủ bảo hiểm của mình.”
“Lẽ nào có người không muốn cho anh ấy đến?”
“Em đúng là nghèo trí tưởng tượng!” Bộ Hoan cười ranh mãnh, “Nếu Trình Cẩm không muốn cho Dương Tư Mịch thấy đồ trong tủ bảo hiểm thì sao?”
“Anh nói là lão đại không muốn cho thầy Dương thấy đồ trong tủ bảo hiểm nên thuê người trộm ngân hàng?” Diệp Lai túm gối ôm quất Bộ Hoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927458/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.