Diêu Thiên coi nhẹ tình yêu, anh ta cảm thấy không có ai thoải mái hơn mình, mãi đến lúc gặp được Dương Tư Mịch coi nhẹ tình yêu hơn cả mình. Thật ra hai người họ không nên bị so sánh với nhau, vì bản chất khác nhau. Người trước là xem thường tình cảm, người sau là bỏ qua tình cảm. Mùa đông nước Nga rất lạnh cũng rất đẹp, tuyết trắng dày nặng che phủ nhà gỗ, biến làng mạc thành thế giới cổ tích. Diêu Thiên bị nhốt trong một căn nhà cổ tích nhỏ, anh ta đi tới đi lui dậm chân sưởi ấm, nếu không có người đến cứu anh ta tuyệt đối không sống được tới bình minh, không cần người khác tới giết, anh ta sẽ chết vì lạnh. Anh ta vốn đang thi hành nhiệm vụ làm nằm vùng trong một bang phái, nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi, thân phận được làm giả rất hoàn hảo, nhưng không may anh ta bị bang phái đối địch bắt được, sau đó bị đưa tới địa bàn của đối phương, chính là ngôi làng cổ tích này. Anh ta đã phát tín hiệu cầu cứu nhưng loại thời tiết này, anh ta rất nghi ngờ tín hiệu có thể được thu không, dù nhận được thì người cứu viện có đến kịp trước khi anh ta bị cóng chết không. Rạng sáng, Diêu Thiên láng máng nghe thấy tiếng súng, anh ta tỉnh táo lại, chà xát tay chân sắp mất tri giác của mình thật mạnh, đứng lên đi về phía cửa, mỗi một bước như đang giẫm lên mũi dao. Cửa mở ra từ bên ngoài, ánh sáng chói mắt chiếu vào Diêu Thiên, anh ta bất giác rúc về phía sau lại bị người tới túm lấy, “Đi theo tôi.” Ngoài trời gió to kèm theo tuyết lớn, Diêu Thiên hoàn toàn không mở mắt nổi, anh ta bị kéo lên một chiếc xe, bị đẩy lên ghế phụ lái, trong xe mở hệ thống sưởi ấm áp, anh ta run rẩy trở lại bình thường, nhìn người lái xe che kín khuôn mặt rồi nhìn ra ngoài xe, đèn xe quét qua phòng ốc trong đất tuyết, anh ta nhìn thấy máu tràn qua cửa gỗ, đất tuyết bị nhuộm thành màu đỏ, không có ai chạy ra đuổi theo. “Một mình anh giết tất cả bọn họ?” Ngôi làng này có đến mấy chục gia đình. Người lái xe bình tĩnh lái xe, không trả lời. Sau này Diêu Thiên đặc biệt đi nghe ngóng, ngôi làng đó quả thật bị diệt sạch, chó gà không tha, hơn nữa hầu hết đều là vết dao, một dao mất mạng, chỉ có mấy người bị súng bắn chết từ xa, bọn họ hẳn là đang cố gắng chạy trốn. Xe dừng lại tại một khu nhà cao tầng, người lái xe xuống xe, dẫn Diêu Thiên đi vào một tòa nhà. Diêu Thiên vào cửa việc đầu tiên là mở hệ thống sưởi, có thể dùng, lúc này anh ta mới yên lòng thở phào. Người lái xe cởi mặt nạ, Diêu Thiên phát hiện đối phương rất đẹp trai lại còn rất trẻ, nhiều lắm cũng mới hơn hai mươi. “Tôi tên Diêu Thiên, xưng hô với cậu như thế nào?” Không có lời đáp, người trẻ tuổi đang cởi quần áo, Diêu Thiên khoanh tay đứng bên cạnh thưởng thức, chờ đối phương cởi áo anh ta mới phát hiện đối phương bị thương, vùng eo có một vết thương không lớn nhưng chảy khá nhiều máu, thoạt nhìn do bị đâm, vết đâm rất sâu. “Cậu phải đi bệnh viện.” Người trẻ tuổi, “Chờ người tiếp ứng tới đã.” Hắn mở thùng dụng cụ, lấy kim khâu ra, cúi đầu khâu vết thương. Diêu Thiên nói, “Tôi giúp cậu?” Người trẻ tuổi không để ý anh ta, tự khâu vết thương xong thì lên giường nằm, không một câu giải thích. Đến trưa người trẻ tuổi cũng không dậy, Diêu Thiên tới gần hắn, cẩn thận đẩy hắn, rất lo hắn nhảy lên công kích mình nhưng không hề có, Diêu Thiên nhíu mày tới gần hơn, đưa tay sờ trán đối phương, rất nóng. Người trẻ tuổi dưới bàn tay Diêu Thiên giật giật khiến tay anh ta tuột khỏi trán hắn. “Tôi không sao.” “Cậu phải đi bệnh viện, tôi không muốn cậu chết vì cứu tôi.” Người trẻ tuổi, “Tôi cũng không muốn uổng công cứu anh. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người đang tìm anh, anh ra ngoài chính là chịu chết. Trước khi người tiếp ứng đến anh không được đi đâu hết, anh muốn chết cũng phải chờ tôi bàn giao xong.” “…” Diêu Thiên phát cáu nhưng không có cách nào. Anh ta đè nén cảm xúc trầm mặc một lúc, nói, “Cậu tên gì?” “Dương Tư Mịch.” Không giải thích cụ thể là ba chữ nào nhưng Diêu Thiên không so đo, thật vất vả mới hỏi được, anh ta rất thỏa mãn. Hai ngày sau người tiếp ứng thong dong tới trễ, Diêu Thiên nhào tới cho hắn một đấm. Lúc đó Dương Tư Mịch đã hôn mê. Sau này Diêu Thiên hợp tác với Dương Tư Mịch hai lần nữa, cũng biết được chút chuyện về Dương Tư Mịch từ người khác, ví dụ như Dương Tư Mịch bị người ta lén gọi là cỗ máy giết chóc mạnh nhất. Có lần Diêu Thiên nói với Dương Tư Mịch, “Cậu đừng kiêu như vậy được không, ôn hòa với người khác một chút, cậu sẽ kết được rất nhiều bạn.” Anh ta tự nhận lúc này mình đã rất quen Dương Tư Mịch. Dương Tư Mịch nói, “Tại sao tôi phải lãng phí thời gian và tinh lực trên người các anh.” “…” Diêu Thiên về sau mới biết Dương Tư Mịch là chuyên gia Tâm lý học, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể để lại ấn tượng tốt nhất cho người khác. Còn có lần Diêu Thiên bị thương, không biết có thể vượt qua không, anh ta hàn huyên cùng Dương Tư Mịch một hồi, kể một đống chuyện về mình mà đều là chuyện bang phái, có nhắc đến một kẻ biến thái mê tay anh ta mới kết bạn, chắc là sẽ phát triển thành đồng bọn hợp tác. Kể chuyện mình xong, Diêu Thiên bắt đầu hỏi Dương Tư Mịch, như thể đang trao đổi bí mật. Dương Tư Mịch có lẽ cảm thấy anh ta sắp chết, hiếm khi không phớt lờ anh ta. Diêu Thiên hỏi, “Cậu có nhớ cậu từng giết bao nhiêu người không? Có người nào cậu khắc sâu ấn tượng không?” Anh ta luôn nghĩ có phải chỉ có người chết mới khiến Dương Tư Mịch nhớ kỹ. Dương Tư Mịch quái dị nhìn anh ta, nói, “Không thể nào nhớ hết, nhưng đúng là có khắc sâu ấn tượng.” “Ồ?” Diêu Thiên nổi hứng, tử khí trên mặt cũng nhạt đi, “Người nào vậy, kể nghe chút đi.” Dương Tư Mịch tìm được giấy bút, phác họa, đánh bóng sáng tối, một thiếu niên sinh động như thật nhanh chóng xuất hiện trên nền giấy trắng. Diêu Thiên rất kinh ngạc, một cậu trai nhỏ? “Hả? Tại sao nhớ cậu ta? Trông còn nhỏ tuổi.” Dương Tư Mịch nói, “Hồi đó tôi cũng chừng ấy tuổi, cậu ấy xem như người bị hại đầu tiên của tôi.” Diêu Thiên không biết phải nói gì. Người để ý đã thành người bị hại, còn là tự mình ra tay. Nhưng Dương Tư Mịch hình như không cần anh ta an ủi. Tiếp theo anh ta nghe Dương Tư Mịch nói, “Không biết lúc nào sẽ gặp lại cậu ấy.” Ơ? Không chết? Diêu Thiên hỏi, “Cậu không giết cậu ta?” Dương Tư Mịch nói, “Đương nhiên không.” Diêu Thiên không thể hỏi sâu hơn, sau đó đành nói sang chuyện khác, “Lần này chắc chắn sẽ để lại vết sẹo lớn, đến lúc đó dùng hình xăm che lại đi.” Bang phái Mafia anh ta nằm vùng ai ai cũng có hình xăm, anh ta còn đặc biệt nghiên cứu văn hóa xăm hình, anh ta giãy giụa lấy mực xăm trong ngăn kéo ra, đổ ra một chút cho Dương Tư Mịch dùng kính lúp nhìn, “Giống như biết phát sáng đúng không? Giống như thấm phấn của bướm vậy. Có hứng thú cậu có thể quan sát dưới kính hiển vi. Muốn biết cách chế tạo không? Hồi trước tôi đi lên cực Bắc…” Sau đó Diêu Thiên ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại Dương Tư Mịch đã đi rồi. Lần này Diêu Thiên vẫn không chết được, anh ta không nghĩ tới phải mấy năm sau mới có thể gặp lại Dương Tư Mịch. Mấy năm sau bang phái của Diêu Thiên thất bại trong cuộc tranh chấp lợi ích, tình hình cực kém, chỉ có thể chuyển về trong nước. Cùng anh ta trở về còn có người bạn Hồ Uy. Hồ Uy sinh ra ở Nga, luôn lăn lộn trong bang phái, cuối cùng bò lên được hàng ngũ cao cấp. Diêu Thiên có địa vị tương đương gã nhưng lại thua về độ tín nhiệm của người đỡ đầu. Diêu Thiên và Hồ Uy quan hệ không tệ, sau khi anh ta không cẩn thận gặp phải sở thích sưu tầm của Hồ Uy mà không lộ ra tâm trạng tiêu cực quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn. Cho nên khi tình hình khủng hoảng, Diêu Thiên thuận lợi thuyết phục Hồ Uy về nước với mình, cùng nhau điều khiển sự nghiệp xã hội đen ở trong nước của bọn họ. Sau khi về nước Diêu Thiên nghe nói Dương Tư Mịch gia nhập tổ đặc án mới thành lập, anh ta muốn tìm Dương Tư Mịch hỏi han tình hình nhưng thứ nhất không có lập trường, thứ hai bận rộn nhiều việc. Cứ chần chừ như thế qua mấy tháng, ngày nào đó hộp thư của anh ta nhận được ảnh chụp Dương Tư Mịch và Trình Cẩm hôn nhau do đồng nghiệp gửi. A, Trình Cẩm thế mà là phiên bản trưởng thành của bức phác họa ngày xưa Dương Tư Mịch vẽ, hóa ra Trình Cẩm chính là người bị hại đầu tiên mà Dương Tư Mịch nhớ mãi không quên. Buổi tối cái ngày nhìn thấy ảnh Dương Tư Mịch và Trình Cẩm, Diêu Thiên gặp Tề Dung ở Vong Ưu Thảo. Anh ta uống quá nhiều, đem Hồ Uy không biết đang lêu lổng ở xó nào quẳng ra sau đầu, anh ta nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh mình, “Hình xăm của anh thật đẹp.” Ngẩng đầu, là một cô gái trẻ thanh tú, trẻ tuổi như lần đầu anh ta gặp Dương Tư Mịch, anh ta không nhịn được hỏi, “Cô tên gì?” “Tề Dung.” Đối phương trả lời. Diêu Thiên nhếch miệng cười, cô ấy không phải Dương Tư Mịch, biết ngay sẽ không có ai mãi mãi giả vờ không nghe thấy câu hỏi của người khác như Dương Tư Mịch mà. Sau đó Diêu Thiên hỏi Tề Dung sao lại đến nơi như thế. Tề Dung nói cô xăm cho người ta ở đây, mỗi tuần một ngày, hơn nữa chỉ tới vào ban ngày, hôm đó là do xong việc trễ nên mới gặp được anh ta. Hai người dần dần quen thuộc. Vào ngày làm việc Tề Dung sẽ cố tình ở lại đến khuya, chờ Diêu Thiên tới rồi tán gẫu với anh ta. Hai người chuyện gì cũng nói, kể cả hình xăm, Diêu Thiên nói cách điều chế mực xăm đặc chế cho Tề Dung. Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, có lần Diêu Thiên vô tình nhắc tới Dương Tư Mịch, nói bọn họ quen biết ở Nga, nói bọn họ từng bầu bạn với nhau lúc bị thương. Tề Dung rất nghiêm túc nghe hết, nói, “Anh thích anh ta. Lúc trước tâm trạng anh không tốt có phải vì anh ta không?” Trong tiếng nói của cô có sự đau thương ngọt ngào. Diêu Thiên trong lòng nổi sóng to gió lớn nhưng ngoài mặt vẫn yên tĩnh nhìn cô gái trẻ trước mắt, ánh mắt lại bất giác trở nên lạnh buốt, cô không nên tự cho là thông minh vạch trần anh ta, không ai có thể khiến anh ta mất tự chủ, càng không ai có thể thấy anh ta thảm hại, anh ta muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng cố bắt mình ở lại đến khi Hồ Uy đi tìm anh ta. Hồ Uy chú ý tới Tề Dung, “Cô gái đó không tệ, ánh mắt cậu không tồi.” Diêu Thiên nói, “Chỉ quen biết sơ thôi, cô ấy không có quan hệ gì với tôi.” Hồ Uy thích thú, “Cậu chắc chắn là vậy?” Diêu Thiên rất không sao cả, “Đương nhiên.” Sau khi đơn phương ra về chẳng vui với Tề Dung, Diêu Thiên trở nên tỉnh táo trước nay chưa từng có, đây là loại tỉnh táo mang theo căm hờn và cảnh giác. Anh ta khiến mình bận rộn. Mafia Nga lại nổi lên tranh chấp, có lẽ anh ta có thể quay lại chiến trường Nga. Nhưng Hồ Uy không muốn đi, thời gian qua quen sống hòa bình, ai còn muốn lại đi nghe tiếng súng đạn chứ? Người trong cục sợ là sẽ đem ý kiến của Hồ Uy làm trọng điểm tham khảo. Tề Dung cũng tới dây dưa, sau mấy tuần không thể nói chuyện với Diêu Thiên, cô cuối cùng không thèm đếm xỉa gì nữa – cứng rắn giữ anh ta lại. Diêu Thiên đành phải dừng bước nghe cô nói, “Em thích anh. Anh luôn thể hiện mình không cần tình yêu nên sau khi biết anh có người mình thích em vẫn hơi vui, ít nhất điều đó khiến tình cảm của em không hoàn toàn vô vọng.” Diêu Thiên cố gắng tỏ ra lãnh đạm và xem thường, nhưng vẫn không che giấu được cơn giận, “Tôi không cần em thích!” Tình yêu là nhược điểm. Tôi vững tin nhiều năm như thế đồng thời sau khi từ bỏ người khiến mình động tâm, em lại muốn thuyết phục tôi hồi đáp tình cảm của em? Không. Em không làm được. Tôi cũng sẽ không để em làm được. Diêu Thiên rời khỏi Vong Ưu Thảo trước khi bản thân triệt để bùng nổ. Hồ Uy lần nữa hỏi anh ta, “Cậu không có hứng thú với cô bé thợ xăm đó thật hả?” Diêu Thiên rất kiên quyết, “Đúng.” Sau đó Hồ Uy cả đêm không về. Đêm đó Diêu Thiên ngồi một mình đến bình minh, anh ta không ra ngoài tìm Hồ Uy, ngày kế phát hiện Hồ Uy có thêm một món đồ sưu tầm mới cũng chỉ nhíu mày. Anh ta gói món đồ sưu tầm mới của Hồ Uy đưa cho Sở Từ, cũng bổ sung một đoạn giới thiệu vắn tắt dối trá vừa đủ. Hướng phát triển tiếp theo anh ta cơ bản xem như hài lòng, nghĩ hẳn sẽ được quay lại Nga nhanh thôi. Nhưng anh ta không ngờ sẽ gặp được Dương Tư Mịch, vì Dương Tư Mịch sẽ không đến một nơi như Vong Ưu Thảo – anh ta đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của Trình Cẩm với Dương Tư Mịch. Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vừa vào câu lạc bộ Diêu Thiên đã biết, hai người họ cùng xuất hiện quá gây sự chú ý. Lúc họ nói chuyện ở trong phòng anh ta đang đứng bên ngoài. Dương Tư Mịch cũng biết anh ta ở ngoài nhưng không có bất kỳ phản ứng nào vì căn bản chẳng để tâm. Không để tâm tới nhiều năm không gặp, Dương Tư Mịch cũng chỉ nói đúng một câu, “Anh ta tên Diêu Thiên.” Diêu Thiên nhịn không được hàn huyên mấy câu với Trình Cẩm, phát hiện người đàn ông này không đơn giản. Nếu Dương Tư Mịch là không quan tâm thì Trình Cẩm chính là nhìn thấu. Diêu Thiên cảm thấy Trình Cẩm đã nhìn thấu tính toán của mình nên mới tùy tiện hỏi Hồ Uy ở đâu, dường như biết anh ta chắc chắn sẽ trả lời. Anh ta quả thật sẽ trả lời, đi tới bước này sao có thể dừng tay? Diêu Thiên mang tro cốt Tề Dung về cục, không ai nói gì cũng không ai nghi ngờ Diêu Thiên động tay động chân trong chuyện này. Bọn họ chỉ cảm khái nói sau này tổ đặc án nhất định không chào đón bọn họ, ít nhất cũng xếp độ ưu tiên của bọn họ sau cục Mười. Diêu Thiên nhanh chóng quay lại Nga, giáo phụ tân nhiệm thượng vị sau đó không lâu, làm tâm phúc của đối phương, Diêu Thiên được phái phụ trách việc làm ăn của Mafia tại châu Á. Như mong muốn của mình, anh ta bước lên đỉnh cao sự nghiệp. Một năm nào đó về sau, Diêu Thiên bàn bạc việc buôn bán súng ống ở khách sạn, bàn xong khách hàng rời đi trước. Diêu Thiên nhìn thấy một cô gái trẻ đi về phía mình, đại não con người rất thần kỳ, vào thời khắc này anh ta nhớ tới Tề Dung, tiếp theo anh ta trúng đạn, hình như anh ta thấy một vệt sáng, Tề Dung đang ở trong quầng sáng cười với anh ta, anh ta lập tức chảy nước mắt. Tôi không dám yêu em, vì tôi biết em sẽ trở thành nhược điểm của tôi. Nhưng em vẫn trở thành nhược điểm của tôi, dù đã qua đời nhiều năm như thế…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]