Trình Cẩm chụp lại ảnh Hồ Uy, lấy điện thoại di động ra gọi điện, “A lô? Cát Duyệt, tôi gửi một tấm ảnh đến điện thoại của anh, nhờ người của anh giúp tôi hỏi Giang Mật có từng gặp người này ở đâu không.” Trong lúc chờ tin trả lời, anh giải thích cho đám Diệp Lai tình hình bên ngoài, “Anh nhờ Cát Duyệt thay chúng ta theo dõi Giang Mật, tuy cô ta sẽ không gặp nguy hiểm gì nhưng để an toàn, vẫn làm phiền Cát Duyệt một chút vậy.” Cát Duyệt có quan hệ thân thiết với bộ An ninh, nhờ anh ta giúp tốt ở chỗ không cần lo lắng anh ta sẽ bị chèn ép và chịu liên lụy. Cát Duyệt rất nhanh gửi tin về: Giang Mật nói từng gặp Hồ Uy ở câu lạc bộ Vong Ưu Thảo. Diệp Lai nói, “Lão đại, đi bắt Hồ Uy? Xin lệnh lục soát, đào nhà hắn một lần?” Trình Cẩm như đang thất thần, “Tề Toàn Nhân cũng sắp tới rồi, đi từ Trịnh Châu, lái xe thì tám, chín tiếng là tới.” Mọi người trầm mặc. Trình Cẩm lại nói, “Việc này không đơn giản. Từ đầu cục trưởng Tạ đã nói không ghi vào hồ sơ, Hồ Uy có lẽ có chỗ dựa nên không sợ, đoán chừng dù chúng ta tìm được chứng cứ vô cùng xác thực hắn cũng có thể thoát tội.” “Hắn là ai? Tại sao…” Trình Cẩm đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất tâm lưỡng dụng thuận miệng đáp, “Bộ An ninh đấy, có lẽ là kiểu trao đổi lợi ích.” Tiểu An nói thầm, “Chúng ta là người thuần khiết nhất bộ An ninh.” Hàn Bân nói, “Muốn làm gì?” Trình Cẩm nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, nguội rồi. “Mang đi hâm nóng, ăn hết đi, đừng lãng phí.” “…” Mọi người vẻ mặt đau khổ đứng lên, đồ ăn nguội hâm nóng thì không phải mùi cũ nữa. Trình Cẩm nói, “Ăn xong thì ngậm chặt miệng lại, ngứa tay ngứa chân có thể đến phòng trang bị nhận còng tay còng chân, đừng đi gây chuyện, nghe rõ chưa?” “…Rõ.” Tiếng nói không tình nguyện lục tục vang lên. Hết giờ làm, Trình Cẩm nói lại lần nữa, “Đừng gây chuyện. Mọi người đã đồng ý rồi.” Anh và Dương Tư Mịch cùng đi mất. Bộ Hoan sờ cằm, “Nếu gây chuyện, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào?” “Rất nghiêm trọng.” Diệp Lai nói, “Tiểu An, chúng ta đi, tối nay chị ngủ nhà em.” Hai người nắm tay đi xa. Bộ Hoan cười hì hì nhìn Du Đạc và Hàn Bân, “Hai cậu có ai muốn theo anh ngủ không?” Hàn Bân nói, “Có người tới đón tôi.” Điện thoại di động của hắn reo lên, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, “Tới rồi, tôi đi trước.” Du Đạc nói, “Em phải đến phòng thí nghiệm, có thí nghiệm muốn làm, cũng đi trước đây.” Bộ Hoan, “…” Buổi tối, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thay quần áo khác, âu phục đặt may riêng – đều của Dương Tư Mịch, hai người vóc dáng tương đương, quần áo có thể mặc của người kia. Sau khi cả hai chuẩn bị xong, Dương Tư Mịch nắm cà vạt của Trình Cẩm kéo anh tới gần mình, Trình Cẩm nâng mặt hắn hôn một cái, “Nên đi thôi. Đi sớm chúng ta mới có thể về sớm.” Họ muốn đến Vong Ưu Thảo, bây giờ Hồ Uy là người tình nghi trọng điểm, Trình Cẩm muốn làm rõ hắn là người như thế nào, phía sau phải chăng có chống lưng – ít nhất phải nắm được người chống đỡ cho hắn rốt cuộc có cấp bậc gì, như vậy mới áp dụng được đối sách tương ứng. Sinh hoạt hàng ngày của Hồ Uy rất bình thường, không có nhược điểm gì, nhưng hắn lại đến Vong Ưu Thảo, cái nơi hưởng lạc và nguy hiểm cùng tồn tại. Nếu thân phận Hồ Uy rất quan trọng thì ở nơi này chắc chắn sẽ có người bảo vệ hắn, tìm được người bảo vệ hắn sẽ biết người sau lưng hắn là ai. Ngón tay thon dài của Dương Tư Mịch quẹt nhẹ trên cổ Trình Cẩm, “Chúng ta có thể khuya hãy đi.” Trình Cẩm cảm giác ngưa ngứa, lấy tay Dương Tư Mịch xuống nắm chặt, “Hẹn giờ với Giang Mật rồi, cũng không tiện để Cát Duyệt đợi lâu.” Cát Duyệt đang chờ họ ở dưới, Giang Mật cũng ở trong xe, sau khi nhìn thấy họ, cô ta hơi sửng sốt, vẻ mặt khó xử, “Các anh, các anh quá gây chú ý… Tôi đưa các anh vào Vong Ưu Thảo, chắc chắn người khác sẽ chú ý tới các anh, đến lúc đó phải làm sao?” Cô ta đang lo mình bị liên lụy. Trình Cẩm chần chừ, bị chú ý chưa chắc đã có nguy hiểm, chỉ là quá nổi bật khẳng định sẽ khiến nhiều người cảnh giác, có lẽ sẽ dẫn tới nhiều phiền phức không cần thiết? Cát Duyệt nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, hỏi lại Giang Mật, “Cô nói là họ đẹp quá? Sao bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này, không phải ban ngày cô gặp họ rồi à?” Giang Mật im lặng, “Thật xin lỗi…” Dương Tư Mịch nói, “Cô dẫn chúng tôi tới bên ngoài là được, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách đi vào.” Bề ngoài Vong Ưu Thảo chính là câu lạc bộ kinh doanh bình thường, nhưng nó còn có phòng trong, đó mới là nơi cung cấp dịch vụ đặc biệt. Giang Mật gật đầu, Dương Tư Mịch lại hỏi, “Vong Ưu Thảo không hạn chế xu hướng tính dục chứ?” Giang Mật tuy không hiểu nhưng không hỏi nhiều, “Không hạn chế, phần lớn là người nam nữ đều ăn.” Cô ta rất tò mò, đến lúc đó rốt cuộc họ muốn đi vào như thế nào? Dù thế nào cũng không lợi dụng khách của Vong Ưu Thảo dẫn họ vào đâu nhỉ, mấy người khách đó… thật sợ họ sẽ bị ăn đến không còn cả xương. Sau khi đến Vong Ưu Thảo, Giang Mật không nhịn được nói, “Các anh cẩn thận chút.” “Đừng lo.” Trình Cẩm cười, cô nàng này cũng hơi hơi đáng yêu. Đám Trình Cẩm và Giang Mật tách ra ở địa điểm xuống xe. Vào câu lạc bộ, Trình Cẩm dùng khóe mắt liếc thấy Giang Mật đi vào lối đi ra phía sau ở bên hông, chỗ đó có người trông coi. Dương Tư Mịch nở nụ cười với Trình Cẩm, lùi lại kéo anh đi tới quầy bar, hắn cười đến mức khoa trương rất khiến người khác chú ý, Trình Cẩm cũng cười, đây là muốn sắm vai? Dương Tư Mịch gọi rượu, hai người vừa uống vừa dính vào nhau tán gẫu, động tác mập mờ, vì ngoại hình xuất chúng nên hơn nửa số người đều vô tình hay cố ý nhìn về phía họ. Đi vào “Khu vực cấm”, đến phòng thay đồ đổi sang một cái váy dài hở lưng rồi ra ngoài, Giang Mật phát hiện rất nhiều người đang tập trung lại xem màn hình giám sát, trên màn hình là cảnh tượng khu khách phía ngoài – đây là để thỏa mãn một số người có đam mê rình mò. Cô ta hỏi người phục vụ ở bên cạnh, “Làm sao vậy, hôm nay nhiều người xem náo nhiệt thế?” Phục vụ bĩu môi, “Phía ngoài có hai giai đẹp mới tới, không biết có phải vừa cấu kết không, đang củi khô lửa bốc đó, cho bọn họ cái giường khẳng định sẽ lăn lên ngay.” Giang Mật vội chen vào đám đông, người trong video chính là Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, cà vạt của họ nới lỏng, nút cài cổ áo cũng cởi ra… Cô ta nhìn mà tim đập thình thịch, vội vàng dời ánh mắt nhìn những người xung quanh, phát hiện rất nhiều người đều là bộ dạng miệng đắng lưỡi khô. Có người uống một hơi cạn ly rượu trong tay, hô, “Ông chủ! Sao ở đây không có mặt hàng này! Các người nâng cao chất lượng được không?!” Có người nói, “A, hình như đi về phía bên này…” Giang Mật ngẩng đầu nhìn màn hình, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch quả thật hướng về phía này, chỉ cách bọn họ một bức tường, hai người ôm nhau, quần áo xộc xệch lại càng gợi cảm, Trình Cẩm đang cười, tay cầm nửa ly rượu, Dương Tư Mịch tiện tay rút một tấm thẻ nhét cho bảo vệ đứng cạnh cửa, sau đó cúi đầu kéo tay Trình Cẩm qua, uống một hớp rượu, nghiêng đầu hôn Trình Cẩm đút rượu vào miệng anh… Bảo vệ hơi lúng túng, muốn vào “Khu vực cấm” đúng là phải để lại thẻ tín dụng để trừ tiền chi phí nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể vào, hai người này rõ ràng là người lạ, còn không phải do khách quen dẫn tới, nhất thời gã không biết nên cho họ đi vào hay không, vì chuyện nhỏ này mà đi hỏi ý ông chủ sẽ bị mắng cho máu chó đầy đầu… Lúc này, cửa mở từ bên trong, phía trong có mấy khách quen hô, “Cho họ vào!” Bảo vệ liền thuận nước đẩy thuyền, cung kính mời Dương Tư Mịch và Trình Cẩm qua cửa. Dương Tư Mịch phất tay với mấy người nói giúp, sau đó kéo Trình Cẩm đi về phía sau tìm phòng… Đám người cười to, huýt sáo, vỗ tay, cực kì vui mừng. Dương Tư Mịch và Trình Cẩm đi qua hết phòng này đến phòng nọ, nhóm người dọc theo đường đi có quấn quýt lấy nhau không rảnh phản ứng họ, có người ném mị nhãn cho họ, một cặp còn mời họ chơi chung. Trình Cẩm khéo léo từ chối, “Lần sau nhé.” Cuối cùng tới một căn phòng trống, hai người đi tới chỗ ghế sofa, Dương Tư Mịch bị thứ gì đó làm vấp, cúi đầu nhìn, có người nằm dưới bàn, toàn thân đỏ lên, đoán chừng là cắn thuốc quá liều. Dương Tư Mịch giật khăn trải bàn quấn người đó lại, kéo tới cửa ném ra ngoài, đóng cửa khóa trái, quay lại bổ nhào lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm mang theo hắn lui hai bước nằm xuống ghế sofa. Trình Cẩm cười đánh giá bốn phía, “Phòng này không có camera.” Có điều nhìn dáng vẻ nơi này thì hoàn toàn không có giới hạn cuối cùng, khách chắc chắn không bằng lòng bị quay lại, chủ quán cũng không dám làm nhiều người tức giận. Dương Tư Mịch giật cà vạt của Trình Cẩm ném sang một bên, hôn tới. Trình Cẩm sờ soạng lấy cà vạt về, nhét vào túi quần mình, đây là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát, không thể vứt đồ lung tung. Giữa lúc hôn anh vẫn nói, “Vừa rồi anh thấy Hồ Uy.” “Ừm.” Dương Tư Mịch hàm hồ đáp. Trình Cẩm nâng đầu Dương Tư Mịch lên, nhìn vào mắt hắn hỏi, “Trước đây em từng tới nơi như thế này?” Dương Tư Mịch chẳng những biết cách đi vào, đối với chuyện xảy ra trong này cũng không hề ngạc nhiên. “Trước đây em đến nơi như thế này làm gì?” Không hôn được người, Dương Tư Mịch rất bất mãn, không cần suy nghĩ đã nói, “Giết người. Em rất ít làm chuyện khác. Để em tới làm nhiệm vụ, bọn họ phải chuẩn bị cho người chết.” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, kéo hắn sát lại, hôn lên trán hắn, “Có phải em đau đầu không? Không nên cho em uống nhiều như thế.” Dương Tư Mịch dĩ nhiên không phải uống nhiều nên tâm trạng mới không tốt, nhưng hắn trầm mặc không giải thích. Trình Cẩm nói, “Được rồi, chúng ta về đi.” Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn anh, “Anh còn phải điều tra.” Trình Cẩm nói, “Không tra nữa. Còn nhiều, rất nhiều cách, sao phải chọn cách em không thích, đúng không?” Môi Dương Tư Mịch cong lên một độ cong rất đẹp, “Em quan trọng hơn vụ án của anh.” Trình Cẩm vuốt ve đôi mắt biết phát sáng của người trước mặt, “Đương nhiên, em quan trọng hơn tất cả, nên đừng không vui. Đi thôi, đưa em về nhà.” Ngoài cửa có người cười, “Tôi thật là nghe đủ rồi. Đừng đi vội, đến cũng đến rồi, tâm sự đi.” Tiếng mở khóa vang lên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, khôi ngô gọn gàng sạch sẽ, quần áo có gu, dáng vẻ côn đồ nhã nhặn, ngón tay anh ta duỗi ra đóng cửa lại, ngồi xuống cái ghế gần cửa, chân dài bắt chéo, ngả người dựa lên lưng ghế, “Này, Dương Tư Mịch, lâu rồi không gặp. Trình Cẩm, xin chào, tôi và bạn trai cậu trước đây từng cộng tác.” Trình Cẩm cười nói, “Chào anh.” Dương Tư Mịch nói với Trình Cẩm, “Anh ta tên Diêu Thiên.” Hắn nhìn người ngồi cạnh cửa, “Anh ở cục Bảy, vậy chuyện này sao lại liên quan tới cục Hai?” Hắn không nói rõ là chuyện gì nhưng hình như Diêu Thiên đã hiểu, anh ta chuyển động nhẫn bạc trên tay, nói, “Ai mà biết, nước đục có gì không tốt? Tôi còn đang nghĩ sao cậu đổi tính rồi, đến lo chuyện bao đồng, hóa ra là tổ trưởng Trình muốn tới.” Khóe miệng anh ta cong lên, “Trình Cẩm, sao cậu chịu nổi cậu ta thế? Vừa nãy tôi ở ngoài nghe được, cậu ta ghen với vụ án của cậu cơ đấy. Muốn tôi nói, công việc luôn luôn quan trọng nhất mới đúng, đặc biệt là dưới tình huống công việc của chúng ta liên quan tới an nguy quốc gia.” “Chúng tôi sẽ cân bằng tốt việc công và việc tư.” Trình Cẩm dùng giọng đùa giỡn nói, “Với lại chúng tôi có nhược điểm, các anh mới có thể xem nhẹ, công việc của chúng tôi mới dễ dàng hơn.” Diêu Thiên phối hợp cười to, “Tôi nhớ Dương Tư Mịch có học Tâm lý học nhỉ, à đúng, lúc cậu học đại học chắc chắc cũng chọn môn này.” Anh ta tuy nói giỡn nhưng cũng có chút kinh hãi, vì Trình Cẩm nói không sai, đích xác có người xem nhẹ họ hoặc nhiều hoặc ít, kể cả anh ta. Nhân viên bộ An ninh làm việc trong – ngoài như bọn họ, tất cả đều khinh thường khốn khổ vì tình, mặc dù không phải lướt vạn bụi hoa không dính lá, ít nhất cũng không cố chấp không bỏ. Dương Tư Mịch vẫn luôn là tài liệu giảng dạy mặt trái, trước đây hắn không coi ai ra gì, không biết khói lửa nhân gian, mọi người kính sợ hắn nhưng khó tránh khỏi muốn nói hắn là sinh vật ngoài phạm trù con người bình thường. Bây giờ hắn rơi vào phàm trần, mọi người lại nghĩ Dương Tư Mịch lợi hại hơn nữa thì sao, chẳng phải nhi nữ tình trường à, thế mà phụ lòng thiên phú của mình chạy tới một cái tổ phá án, sau này có thể có thành tựu gì chứ. Về phần Trình Cẩm, đánh giá thật ra vẫn tốt, đầu tiên anh được điều tới từ hệ thống khác, mọi người cảm thấy anh phải có chỗ hơn người mới bị đào góc tường, hơn nữa đám Hàn Bân, Bộ Hoan tình nguyện phục tùng anh nói rõ người này đích thực có năng lực. Sau đó nghe được tác phong của anh, phát hiện người này ở một số phương diện rất cương quyết, mọi người kinh ngạc, thầm nghĩ không có chuyện thì đừng chọc vào người này, dù sao ngay cả Cảnh Hành Chỉ còn trúng đạn. Nhưng sau nữa nghe nói anh và Dương Tư Mịch ở bên nhau, một mặt mọi người thấy người này quả nhiên lợi hại, người Dương Tư Mịch thích sợ rằng không phải người bình thường; mặt khác lại cho rằng anh vì si mê sắc đẹp mới vào bộ An ninh, người từ bỏ sự nghiệp vốn có vì đàn ông, dù lợi hại cũng có hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]