Giang Mật? Trình Cẩm nói, “Cô chính là người báo cảnh sát Tề Dung mất tích?” Trong hồ sơ vụ án có ghi lại tên người báo án.
Giang Mật nhỏ giọng nói lấy lệ, “… Đúng.”
Dương Tư Mịch nhìn cô ta, cô ta bị dọa đến lùi một bước nhỏ.
“Cô nói dối, là ai bảo cô báo cảnh sát, cô nhận bao nhiêu tiền? Báo cảnh sát giả có thể bị buộc tội.”
Giang Mật nhìn Trình Cẩm xin giúp đỡ.
Trình Cẩm nói, “Nói tình hình thực tế cho chúng tôi biết đi, giúp đỡ cảnh sát làm việc mới có thể tranh thủ được khoan dung lớn nhất.”
Đã lâu anh không nói lời này vì lời này chỉ có thể dùng để dọa người bình thường.
Giang Mật chính là người bình thường, cô ta bàng hoàng lúng túng, “Được rồi, là tối hôm qua, một người ngăn tôi lại, cho tôi tiền… một ngàn tệ, hắn bảo tôi sáng nay đi báo cảnh sát, tôi không thấy được hắn, vì hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, nói tôi đừng quay đầu, kín đáo đưa tiền cho tôi xong là đi ngay, tôi bị dọa, sáng nay mới đi báo cảnh sát.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch nhìn nhau.
Giang Mật giành quát, “Thật mà, tôi nói đều là thật! Mấy người phải tin tôi!”
“Vậy cô sang mượn quần áo là xảy ra chuyện gì?”
Giang Mật vừa vội vừa thẹn, mặt đỏ bừng bừng.
“Dung Dung, chính là Tề Dung, đã đồng ý tối nay cho tôi mượn một cái váy, ý tôi là trước khi cô ấy mất tích đã đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy không ở đây nên… Tôi nghĩ tôi tự sang lấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927405/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.