Ô Nhạc Trừng chạy ra sân vận động rồi còn thỉnh thoảng mà quay đầu nhìn một cái, thấy không có ai đuổi theo em, thần kinh vẫn luôn căng thẳng dần thả lỏng ra, em hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Bọn họ hung dữ quá."
Nhóc quỷ chạy trốn quá nhanh, hiện tại trái tim vẫn còn đang nảy lên kịch liệt.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi đỏ ừng, cũng không biết thế nào mà nút áo lại tuột ra một cái, lộ ra vòng eo thon thon trắng nõn, em nhỏ giọng nói với 9364: "May là tớ chạy trốn nhanh."
Trong giọng em mang theo một chút may mắn và đắc ý.
Nơi em đang đứng là nơi hẻo lánh yên tĩnh nhất ngôi trường này, trong cái hồ xanh biếc, mấy chú thiên nga trắng đang lẳng lặng bơi lội.
Gió nhẹ thổi bay tóc mái trên trán Ô Nhạc Trừng, em đứng ở ven đường nhìn xung quanh, đang tự hỏi nên làm thế nào để đi ra cổng trường mà tránh được sân vận động, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, em a một tiếng.
Trên mặt cỏ là một chú chim nhỏ có màu lông xám xịt đang cuộn tròn lại.
Ô Nhạc Trừng đi qua ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọc cánh chim, đôi mắt màu hổ phách lộ ra sự lo lắng, "Hình như nó bị thương rồi."
Em ngẩng đầu nhìn mấy cái cây gần đây, nhưng cũng không tìm được tổ của chú chim này.
9364 nói: 【 Có vẻ là bị thương ở cánh rồi. 】
"Vậy tớ nhặt nó về thôi." Một tay Ô Nhạc Trừng nâng má, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-cung-co-phai-la-van-nguoi-ngai-dau/3458948/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.