Trên đường đến trường, Giang Diêm vẫn luôn chờ Ô Nhạc Trừng khen anh, thiếu niên lễ phép như vậy, biết là anh giặt sạch quần áo cho em, chắc chắn em sẽ mềm mại mà nói cảm ơn với anh.
Tưởng tượng đến đây, hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập hơn chút.
Nhưng đáng tiếc, mãi đến khi xe dừng trước cổng trường, Ô Nhạc Trừng vẫn không nói lời nào với anh cả.
Quản gia mở cửa xe, Ô Nhạc Trừng vội vàng mà nói cảm ơn, em lập tức chạy nhanh xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng vào cổng trường.
Giống như phía sau có ai đó đang đuổi theo em.
Giang Diêm vẻ mặt hồn bay phách lạc mà nhìn bóng dáng của thiếu niên, trong lòng không ngừng phiền muộn, anh không vội vã đi xuống, mà là lấy một điếu thuốc ra ngậm.
"Sao em ấy lại sợ tôi vậy chứ?" Giang Diêm như đang hỏi quản gia ngoài xe, cũng như là đang lầm bầm lầu bầu, "Trông tôi rất đáng sợ sao?"
Quản gia đứng bên cạnh xe, mặt vô cảm mà nói: "Tôi rất bận, mời ngài xuống xe."
Giang Diêm nâng mắt lên, nhìn quản gia một lát, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, cười nhạo một tiếng, "Anh rất bận?"
Anh mở cửa xe đi xuống, ném điếu thuốc chưa đốt lửa vào thùng rác, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng là anh rảnh đến mức không có chuyện gì làm chứ."
Đừng tưởng là anh không nhìn thấy quản gia đang xum xoe trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Trong đó có một nửa là vì hoàn thành mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-cung-co-phai-la-van-nguoi-ngai-dau/3455240/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.