Chúng tôi đến trước cửa khu ký túc xá nữ thì đã thấy quản lý Dư đang ngồi ngủ gật bên trong, sau khi bị tôi đánh thức và biết chúng tôi lại tiếp tục đến điều tra ở phòng 106, bèn làu bàu mấy câu với vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn phải giúp chúng tôi tới đó.
Vì lúc này đang là giờ học, hầu hết sinh viên đều đang ở trên giảng đường, những sinh viên không phải lên lớp như Nhã Nhàn thì đã chạy ra ngoài khu rừng long não để xem, vì thế ký túc xá rất yên tĩnh, phòng 106 giống như mọi khi, không có gì khác thường, mặc dù tôi biết trong đó có điều gì đó không ổn nhưng chúng tôi không có cách nào để tìm ra.
Sau khi bước vào trong phòng 106, Miêu Miêu vốn hay nói lúc này bỗng trở nên im lặng, thế rồi ngay sau đó té xỉu. May mà Trăn trăn đứng bên cạnh kịp thời đỡ cô dậy. Tôi vội vàng bấm vào huyệt nhân trung của cô để cho cô tỉnh lại rồi hỏi cô ấy thấy khó chịu ở đâu? Câu trả lời của cô khiến tôi sửng sốt: "Ở đây có rất nhiều lợn!" "Rất nhiều lợn? Cô không sao chứ? Có phải cô bị sốt không?" Trăn Trăn sờ lên trán của Miêu Miêu, nói: "Không bị sốt, sao lại nói nhảm thế?"
"Trong này thực sự là có rất nhiều lợn... rất nhiều, rất nhiều... nhiều tới mức không đếm được... còn có rất nhiều người nữa... tới cả mấy chục người..." Thần trí của Miêu Miêu dường như rất không tỉnh táo, ánh mắt hơi đờ đẫn, lời nói cũng rất mơ hồ, nhưng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-chuyen-an-va-nhung-vu-an-bi-hiem/55293/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.