Trong phòng làm việc của mình, Viện trưởng Lư thừa nhận với tôi tội giết hại Chu Thiếu Long, bỗng nhiên bên ngoài vọng vào tiếng Miêu Miêu kêu cứu. Chạy ra ngoài thấy khắp mặt đất đều là kiến, hơn nữa những con kiến to kỳ dị này hình như nghe theo lời Mỹ Lung, đồng thời theo lệnh cô ta tấn công tôi. Đàn kiến to nhiều không đếm xuể, như dòng nước lũ cuốn cuộn chúng trèo lên người tôi từ hai bàn chân, đội quân tiên phong trèo lên đến cẳng chân liền không hề khách sáo bắt đầu cắn xé da thịt tôi.
Nỗi đau đớn thấu xương khiến tôi không thể đứng vững được nữa, bất giác ngã lăn ra tấm thảm kiến, lập tức lũ kiến từ bốn phương tám hướng tràn lên người, xem ra số của tôi đã hết, có lẽ chỉ chưa đến một giờ là lũ háu đói này sẽ ăn thịt tôi sạch sẽ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ mình lần này chắc chắn đi đời nhà ma thì một tiếng súng vang lên tác động vào hệ thần kinh của tất thảy mọi người có mặt trong hành lang - Tuyết Tình đến rồi! Cô xuất hiện ở cuối hành lang, hai tay cầm súng, nòng súng nhằm thẳng vào Mỹ Lung. Lũ kiến hình như cũng nghe thấy tiếng súng nên đột nhiên dừng lại không cắn nữa, tuy nhiên chúng vẫn không chịu bò khỏi người tôi mà tạo thành một lớp dày kẹp giữa da thịt và quần áo tôi giống như chiếc chăn.
Tuyết Tình lạnh lùng bảo Mỹ Lung: "Đầu hàng ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
"Hừ, chỉ cần tôi bị xây xát nhẹ thì những cục cưng bé bỏng của tôi sẽ nổi điên lên ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-chuyen-an-va-nhung-vu-an-bi-hiem/3207986/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.