Tay không tấc sắt lại ở trong tòa nhà trống trơn gọi trời không biết, gọi đất không hay, làm thế nào để cứu cô gái yếu đuối khỏi tay năm gãđàn ông to khỏe chứ? Bài toán suy lýông chủ Trần đưa ra quả là quá khó, tôi nghĩđi nghĩ lại mà vẫn không tìm được đầu mối, ông ta thấy tôi khổ sở suy nghĩ không có kết quả liền đắc ý cười lớn: "Nghĩ ra chưa? Chớ bảo lão già này bắt nạt cậu, tôi không thểđợi cậu cứ nghĩ mãi như thếđược, nếu tôi hút xong điếu xì-gà này mà cậu chưa đưa ra đáp án thì coi như thua cuộc đấy."
Điếu thuốc trên tay ông ta đã cháy hết gần nửa, với tốc độ hút của ông ta thì trong vòng 20 phút là hết, vậy mà lúc này tôi vẫn chưa lần ra được chút đầu mối nào. Xì-gà, nhìn điếu xì-gà trên tay ông ta, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu - bật lửa! Mấu chốt của bài toán này là chiếc bật lửa, điện thoại và mớ quần áo có thểđốt được, thuốc lá cũng có một ít tác dụng, chìa khóa thì hoàn toàn không quan trọng.
"Trong tình huống này, muốn cứu cô gái chỉ có một cách, đó là dọa cho bọn thủác sợ mà bỏđi." Tôi thoải mái rít một hơi xì-gà, để bật lửa vàđiện thoại lên bàn rồi mới thong thảđưa ra câu trả lời: "Trên người tôi có bật lửa, có thể phát ra lửa, tất nhiên cũng có thểđốt cháy quần áo. Tôi chỉ cần cởi áo khoác ra, dùng bật lửa đốt cháy, sau đó lại vò nát thuốc là vứt vào đốt cùng khiến nó sinh ra một làn khói dày, tạo ra một vụ hỏa hoạn giả. Cóđiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-chuyen-an-va-nhung-vu-an-bi-hiem/3207983/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.