Hai tên người hầu canh gác trước cửa có vẻ buồn ngủ vì thường chẳng còn ai đến Diệp phủ nữa, một tên dựa vào trường thương ngủ khò khò thành tiếng, Tô An đằng hắng giọng thì hai người lơ mơ dậy.- Tam tiểu thư! Tam tiểu thư! - Tên canh gác nhận ra, hô to tam tiểu thư vài lần rồi lật đật chạy vào nhà bẩm báo, mà chính hắn cũng quên mất Diệp gia vốn chẳng cần một tam tiểu thư này.Tô An cùng Tuyết Y bước vào nội phủ, cảnh vật thật hoang tàn, đến nàng còn chẳng nhận ra đây là Diệp phủ ngày nào.
Vườn tược nhà cửa không quét dọn bám một tầng bụi dày, Tô An còn chẳng biết lối nào dẫn đến căn phòng đầy hoa đào của Tuyết Y, chỉ thấy cây cỏ chết rụi.Cảnh người đến kẻ đi tấp nập cũng không còn, vắng tanh, tan hoang.
Diệp lão gia ngồi ở ghế gỗ ở chính điện, râu còn chưa cạo, thấy Tuyết Y, gương mặt của ông cứng lại chẳng biết nói gì.
Đại nương cũng ngồi cạnh, thấy y phục của Tuyết Y liền trố mắt ra, vải Lăng Di, một năm chỉ dệt ra đúng 5 xấp, ngoại trừ hoàng thân quốc thích ra không ai có thể có được.
Bà nhìn lại y phục của mình, nghĩ rằng đã mặc đồ đẹp nhất, đắt nhất ngồi đây thị uy nhưng lại chịu một phen bẽ mặt.- Hiền tế bái kiến nhạc phụ.Tô An phải phép cúi người hành lễ, Tuyết Y cũng như thế.
Lúc này Tuyết Y cũng chẳng biết nói gì với chính cha mình, chỉ nhìn chằm chằm ông, thấy ông già hơn nhiều, đôi mắt tinh anh đó dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-an-cuoi-vo/3797507/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.