Buổi tối, Nam Cung Uyển đang say giấc trong vòng tay của Tô An, hơi thở nhè nhẹ êm ái.
Bóng đêm phủ xuống mặt đất một màu ảm đạm, từ ánh sáng mà ánh nến leo loét truyền đến, Tô An xuống giường, xỏ chân vào đôi hài rồi vận y phục đen tuyền mà Nam Cung Kiện chuẩn bị cho.
Cùng hắn đi gặp Huân Nhi.Trong bóng đêm mắt của Tô An kém đi thấy rõ, nàng men theo con đường nhỏ đến nơi mà nàng hẹn với Nam Cung Kiện.
Đêm tối, chẳng còn ai đi lại ngoài đường phố, lâu lâu lại vang lên tiếng đề phòng củi lửa, phòng hỏa hoạn của nha sai.
Nàng bồn chồn bất an.- Này, ta với ngươi làm sao vào bên trong? - Tô An nói khẽ.Nam Cung Kiện cười cười, nói:- Chui vào lỗ này!- Ta thì sợ gì? Sợ thân thể cao quý của ngươi không vừa lỗ chó này thôi.Vừa nói Tô An vừa chui vào bên trong, nàng từng là ăn mày, những chuyện như này nàng làm không ít.
Chẳng có gì đáng ngại cả.
Nam Cung Kiện bò vào theo sau, cũng chẳng mảy may để ý mặt đất dơ bẩn.Nam Cung Kiện dẫn nàng đi qua những dãy hành lang gấp khúc của Minh gia, hắn đi như thể đây là nơi ở của hắn, vô cùng quen thuộc.Cho đến khi hai người vào tới nơi xa nhất, nơi mà Tô An thậm chí còn không thể nào nhớ nổi mình vào bằng cách nào thì Nam Cung Kiện dừng lại, hắn nói:- Đó là nơi hắn giấu Huân Nhi cô nương, giờ này có lẽ hắn đang ngủ tại đó.Tim Tô An đập loạn xạ trong lồng ngực, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-an-cuoi-vo/3797495/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.