Sau sự kiện dữ dội đó, Nam Cung Uyển thấy mình chẳng khác gì cừu béo được dâng vào miệng hổ, cả người như muốn rã rời.
Thế là sau khi về nhà nàng liền nằm lì trên giường đến tối ngày hôm sau.
Tô Huệ có đến để thăm nàng, mang theo rất nhiều đồ ăn bồi bổ, chỉ riêng Tuyết Y là không đến.Trăng tròn vành vạnh, Tô An ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh trăng đang dịu dàng tỏa sắc.
Mặt trăng như đang rải xuống mặt đất những vệt dài ánh kim, sáng lấp lánh, lấp lánh.
Nàng đóng sổ sách lại, chắp tay sau lưng thong thả đi.Vườn trúc này Huân Nhi rất thích, nàng vẫn nhớ Huân Nhi ngốc kia hay trốn sau vườn đàn lên khúc nhạc buồn thảm.
Nhắc đến Huân Nhi, lòng nàng vẫn đau đáu không yên.
Giờ đây muội ấy đang yên ổn bên phu quân? Có bị ức hiếp không? Có bị người nhà đằng ấy khi dễ không?.
Nàng điều tra mãi mà không ra.Trăng tròn vành vạnh, Huân Nhi ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra, nơi này vẫn là thành Trường An nhưng lại không thể gặp Tô An, vẫn có thể thấy nhưng không thể nói, vẫn có thể đi lại, nhưng nàng lại bị phong bế võ công.
Nàng nhớ Tô An rất nhiều, rất nhiều.Nước mắt Huân Nhi rớt xuống nơi gò má nhợt nhạt, nàng đôi lúc chỉ muốn tự vẫn cho xong kiếp người.
Kim ốc tàng kiều, nô tì ở đây đã nói với nàng bằng giọng mỉa mai khinh khỉnh như vậy.
Nàng lại khóc, khóc đến thương tâm.- Ngươi khóc cái gì? Tối ngày khóc, định làm ma trù à?!Minh Lỗi bước vào trong phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-an-cuoi-vo/3797493/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.