Trong cung điện xa hoa của hoàng thất, hoàng thượng ngồi bên văn án xem tấu chương chăm chú, áo bào dát vàng, đức thánh thượng không thể nào chạm tới.
Ấy vậy mà dưới chân ngài là một nữ nhân xinh đẹp, nàng ta nằm gối đầu trên chân ngài chìm vào giấc mộng, khóe mắt vẫn còn âm ẩm nước.Nàng ấy mất một lúc mới ngủ được, hoàng thượng vừa yên lòng thì cánh cửa bật ra làm kinh động thánh giá.
Hoàng thượng chưa kịp quát, "To gan!" thì đã thấy ái nữ của mình cười sáng lạn như hoa chạy vào.- Dương Nhi, Dương Nhi, nữ nhi chúng ta về rồi đây này.Hoàng thượng lay ái nhân dậy, Chiêu Dương nghe đến đó lật đật ngồi dậy, lấy tay áo dụi mắt vài lần để có thể thấy rõ hơn.
Đúng là nữ nhi của nàng, Uyển Nhi.
Nàng áo quần cũng không chỉnh tề chạy tới ôm con gái vào lòng, vừa khóc vừa nói:- Nha đầu, ngươi đi đâu để mẫu phi lo thế này!Nam Cung Uyển cũng sụt sịt, nàng nói:- Phụ hoàng nói gả con đi cho lão nhân, con không muốn lấy nên..- Xin lỗi, xin lỗi, phụ hoàng sai.
Phụ hoàng chỉ dọa con một chút thôi.Hoàng thượng cao cao tại thượng là thế, trước hai mẹ con này cũng đành thúc thủ vô sách, nên nhận lỗi trước tránh cho máu đổ đầu rơi.Nam Cung Kiện thong thả bước vào, nho nhã như chính hoàng thượng ở tuổi đôi mươi, hành lễ cũng không làm.
Chỉ nhỏ nhẹ kêu hai tiếng "Phụ hoàng"- Ngoan, về là tốt rồi.Hoàng thượng vỗ vai con trai mình, tự hào dâng lên trong đáy mắt, ngay cả ông cũng không dấu được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-an-cuoi-vo/3797486/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.