Nghỉ ngơi vài ngày Tô An lại tiếp tục lên đường, lần này nàng không đi với Tuyết Y mà chỉ đi một mình, bởi lần trước đi về Tuyết Y gầy đi trông thấy.
Nàng nhìn mà đau lòng, lần này mặc cho Tuyết Y có nói thế nào nàng cũng không cho đi.Tô Huệ cũng khuyên Tuyết Y đừng đi, kết quả là chỉ Tô An với đoàn người của Phong thúc lên đường, lần này đi cùng nàng là thân tín của Phong thúc."Ta đi nhé, ở nhà giữ gìn sức khỏe biết không, cả hai người!" Tô An ngồi trên xe vẫy tay, còn mỉm cười thật tươi, Tô Huệ gật đầu trong khi đó Tuyết Y chỉ đứng một góc khoanh tay hờn dỗi."Tuyết Y, ngươi giận ta ta đi không về luôn đó!""Ngươi!" Tuyết Y nghe đến đó liền quay qua, nếu Tô An đi mãi không về thì nàng sẽ ra sao? Chắc hẳn nàng cũng không còn muốn sống nữa, chỉ nghĩ đến việc không được ở bên Tô An nữa đã khiến nàng buồn bực mấy bữa nay, nay lại thêm việc chọc ghẹo này.
Tuyết Y tháo chiếc giày thêu của mình ra ném vào xe của Tô An, "Ngươi dám không về? Dám không?""Ta không dám, haha, ta tịch thu chiếc giày này đó" Tô An lại cười, nụ cười tươi sáng đó làm Tuyết Y có muốn giận cũng không giận được nữa.
Nàng nhỏ giọng nói, "Đi đường cẩn thận..."Tô An trong lòng bịn rịn muốn chia tay thêm nửa ngày nữa nhưng Phong thúc ra hiệu cho đoàn người đi, nàng nói với theo, "Ngốc, ta đi rồi lại về thôi, chờ ta."Nói rồi sóng mũi cũng cay cay đỏ ửng, Tô An đóng rèm cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-an-cuoi-vo/3797475/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.