“Bọn mình nghe nhạc một lúc rồi ra ngoài ăn nhé?” Jonathan nói. “Do tòa soạn chi trả đấy. Tuần này mình đang viết về món thịt bỏ lò, cậu thấy được không?”
“Được,” tôi nói. “Tuyệt vời.” Tôi đang đắm chìm trong âm nhạc. Dù đó có là món gì thì tôi cũng đồng ý hết.
Chúng tôi quanh quẩn trong căn hộ cho đến khi cuốn băng chạy hết một mặt. Jonathan và Clare đang tỏ ra lịch sự - họ cũng thích nhạc của Van, nhưng lại coi nó như nhạc nền cho một cuộc trò chuyện. Clare hỏi những câu thăm hỏi xã giao về chuyến đi của tôi và về cuộc sống trước đây của tôi cùng Jonthan, tôi ngờ rằng có lẽ tôi đã trả lời nàng một cách nhát gừng với những nụ cười trừ và những giọt mồ hôi. Tôi không thể tập trung nghe nhạc trong căn phòng đó.
Khi mặt một của cuốn băng đã chạy hết, chúng tôi ra ngoài. Clare khoác lên người cái áo khoác da cũ, với biểu tượng hòa bình màu trắng vẽ trên lưng. Không hiểu sao tôi lại thấy hiểu nàng, dù trông nàng có vẻ là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp. Nàng có một sự cởi mở phô trương – một tính cách ồn ào, có vẻ như không che giấu bất cứ điều gì. Nàng tạo cho bạn cảm giác hư bạn có thể cầm lấy tay nàng khi bạn đi trên phố.
Chúng tôi đến một nhà hàng trông không giống nhà hàng chút nào. Một người khách qua đường không mấy hiểu biết có thể nghĩ rằng nó là một đại lý bảo hiểm rẻ tiền, với những cánh cửa chớp lật và vài chiếc cúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-am-noi-tan-cung-the-gioi/256230/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.