<tbody>ALICE
Con trai Jonathan của chúng tôi mang thằng bé đó về nhà. Hồi đó chúng đều mười ba tuổi. Nó trông đói ngấu như một con chó đi lạc, với cái vẻ ranh mãnh và nguy hiểm như thế. Nó ngồi ăn cùng chúng tôi, ngấu nghiến món gà quay.
“Bobby,” tôi hỏi, “cháu ở thành phố này lâu chưa?”
Tóc nó trông như tổ quạ. Nó đi giày ống và mặc cái áo khoác da có thêu hình con mắt của người thật bằng chỉ màu xanh cô ban đã bạc màu.
“Cả đời cháu,” nó trả lời, gặm một cái đùi gà. “Chẳng qua là cháu đã vô hình thôi. Gần đây cháu mới quyết định để cho mọi người nhìn thấy mình.”
Tôi băn khoăn không hiểu bố mẹ nó có cho nó ăn uống đầy đủ không. Nó cứ nhìn quanh phòng ăn với sự thèm thuồng mà trong một thoáng, tôi cảm thấy nó giống như nhân vật phù thủy trong truyện Hansel và Gretel[23]. Hồi ở New Orleans, tôi từng quan sát cảnh bọn mối gặm những hình trang trí chạm nổi bằng gỗ dưới cửa sổ phòng khách, và thấy rằng đường chạm khắc phức tạp đã vỡ tan trong tay tôi như đường.
[23] Câu chuyện cổ Grimm kể về chuyện hai anh em nhà nọ lạc vào trong một khu rừng và tìm thấy một ngôi nhà làm bằng bánh kẹo của một mụ phù thủy già thích ăn thịt trẻ con.
“Vậy thì, chào mừng đến với thế giới vật chất,” tôi nói.
“Cảm ơn cô.”
Nó không cười. Nó gặm cái xương mạnh đến vỡ ra.
Sau khi nó về, tôi nói với Jonathan: “Cậu bé khá là lập dị, nhỉ? Con phát hiện ra cậu bé ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-am-noi-tan-cung-the-gioi/256221/chuong-1-8.html