Bố tôi, một người biết điều, bảo Carlton nên lau nó đi. Mẹ tôi thấy hành động đó là không đủ. Bà muốn Carlton ngay từ đầu đã không làm thế. “Em đã không đòi hỏi gì nhiều,” bà nói. “Em không hỏi xem nó đi đâu. Em không hỏi tại sao cảnh sát lại đột nhiên để ý đến ngôi nhà của chúng ta. Em chỉ yêu cầu nó đừng làm dây bùn lên sàn nhà. Chỉ thế thôi.” Bà gườm gườm nhìn chúng tôi, ánh mắt giận dữ đầy phẫn nộ.
“Con nên lau nó ngay đi,” bố tôi bảo Carlton.
“Và chỉ thế thôi sao?” Mẹ tôi nói. “Nó lau dọn chỗ bẩn đó, rồi được tha thứ à?”
“Thế em muốn nó làm gì nào? Liếm chỗ bẩn đó hả?”
“Em muốn nó phải biết để ý,” bà nói, bất lực quay sang tôi. “Đó là những gì em muốn.”
Tôi nhún vai, bối rối. Tôi thông cảm với mẹ tôi, nhưng không đứng về phía bà.
“Được rồi,” bà nói. “Từ nay tôi sẽ không bận tâm đến việc lau dọn nhà cửa nữa. Tôi sẽ để lũ đàn ông các người làm việc đó. Tôi sẽ ngồi xem ti vi và quăng vỏ kẹo xuống sàn nhà.”
Bà đùng đùng bỏ đi, lướt qua không khí như một lưỡi dao. Trên đường ra khỏi phòng, bà cầm cái lọ đựng bút chì lên, ngắm nghía nó rồi ném hết đống bút chì lên sàn. Chúng rơi xuống như những quẻ bói, theo từng cặp và từng mẫu chéo nhau.
Bố tôi theo sau, gọi tên bà. Tên bà là Isabel. Chúng tôi có thể nghe thấy họ đi về phía bên kia căn nhà, bố tôi gọi: “Isabel, Isabel, Isabel,” trong khi mẹ tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-am-noi-tan-cung-the-gioi/256218/chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.