Mắt Tô Khải bắt đầu ướt, khiến Tô Điềm nhìn mà xúc động, đau lòng cho anh trai.
Người anh trai này của cô, lớn lên đẹp trai, nhưng lại đen. Cả nhà cô đều vừa đen vừa gầy, nói cái gì mà sẽ có cơ thể cường tráng khi làm việc đồng áng, đấy chỉ là số ít, muốn có cơ thể cường tráng thì đầu tiên phải ăn no, mà một nhà Tô Hòa Bình, làm sao có thể ăn no được, làm thì nhiều mà ăn thì không no. Muốn một cơ thể cường tráng á, muốn cái khỉ đó.
Ánh mắt Tô Điềm chợt lóe lên, nhìn Tô Khải giống như một miếng bọt biển hấp thu hết tri thức, cô nhếch miệng lên, cô muốn dùng những lời “tiên tri” này để cho người nhà sống tốt hơn, không thể để ai biết đến sự tồn tại của không gian.
Không ai được phát hiện ra không gian…
Nếu muốn dùng tiền một cách chính đáng, thì phải có công việc đàng hoàng.
Nhưng bây giờ chưa được, sang năm chính sách buôn lỏng, người dân cũng to gan hơn, bắt đầu bày bán trên đường.
Cô phải tận dụng điều này để bắt đầu kiếm tiền.
“Anh, chúng mình nghỉ một lát, đem những kiến thức vừa học được tiêu hóa đã.” Tô Điềm vươn vai một cái, vẻ mặt thành thật cười hì hì với Tô Khải.
“Được, đi ra ngoài một chút, ngồi nhiều sẽ có hại cho thắt lưng.” Tô Khải mỉm cười, đôi mắt cũng sáng ngời.
“Đi, chúng ta đi xem cha mẹ.” Tô Điềm đứng dậy, đem những quyển sách mà Tô Khải đã đọc ôm vào trong ngực.
Tô Khải không hiểu cô đang làm gì.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456579/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.