“Đeo sọt làm gì, quá nặng.”
“Lúc nào về con muốn xem có thể đào được ít rau dại hay không, mẹ, con đi đây.”
“Hôm qua bánh còn dư lại, con cầm đi.” Mẹ Tô nhét vào tay con gái một cái bánh bột ngô.
“Mẹ, sau này cũng không cần giấu đi, mẹ còn như vậy con sẽ nổi giận đấy.” Lòng của Tô Điềm chua xót, đoán chừng đây là mẹ Tô trộm giấu đi, đêm qua rõ ràng có hai cái bánh bột ngô, cô ăn một cái, bây giờ trong tay cũng có một cái, không phải do mẹ Tô giữ lại tiết kiệm thì còn có thể lấy từ đâu tới.
“Được rồi, mẹ biết rồi, là do mẹ không ăn được nên giữ lại, vừa thịt thỏ hầm với khoai tây lại vừa có cháo, mẹ ăn no lắm.” Hồi còn ở nhà ông cụ Tô, liếc mắt một cái có thể đếm hết số gạo trong bát cháo loãng, bao nhiêu năm đã trôi qua.
Mẹ Tô yêu thương nhìn con gái đeo sọt lớn sau lưng rời khỏi nhà.
“Em họ, sớm như vậy đã phải đi đào rau dại sao?”
Tô Điềm vốn định đi vòng qua nhà ông cụ Tô, nhưng để ra thôn thì chỉ có một con đường này, trừ khi đi từ bờ sông qua, hơn nữa, bọn họ có nhận ra thì cô cũng không cần phải trốn người trong nhà ông cụ Tô.
Tô Hiểu Vân mặc áo sơmi thật tốt, quần xanh rộng thùng thình, trên chân đi một đôi giày xăng-đan nhựa, trên người đeo một cái bao màu xanh quân đội, hai bím tóc thả trước ngực, khinh thường nhìn Tô Điềm.
Nhìn đi, cứ muốn dọn ra ngoài, nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456567/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.