Nói xong, Tô Điềm kéo tay Tô Khải chạy nhanh như chớp ra ngoài phòng, hai tay kéo Chu Tuệ Ngọc, một nhà bốn người đi ra cửa lớn không hề quay đầu lại, đi về ngôi nhà của chính họ.
Người một nhà, trừ chăn nệm của mình, một cái nồi vỡ với mấy cái bát, trên người mặc quần áo rách rưới lại cầm thêm một bộ quần áo rách khác, một đồng tiền, một ít đồ ăn cũng không được cho.
Một đường đi tới cuối thôn, gặp người dân trên đường, đều có nhận thức mới về mức độ độc ác của bà cụ Tô.
“Anh ơi, có phải chỗ đó không?”
“Là nó đó.” Tô Khải trầm giọng trả lời, lồng ngực phập phồng, ở đây có rất nhiều người, người kéo đất kéo gạch, người khiêng ván gỗ, còn có người mang gỗ từ dưới chân núi lên, ngoài trừ mấy người lớn còn có bạn bè của cậu ta nữa.
Tô Hòa Bình đỏ mắt không nói gì, mấy người trong đội xây nhà với mấy vị lớn tuổi vỗ vai ông, mấy đứa bạn thì lén lút nói với Tô Khải: Chúc mừng người anh em thoát khỏi biển khổ.
Mà ngay cả Chu Tuệ Ngọc cũng được mấy người thím Trương tới lôi kéo an ủi.
Tô Điềm: ….
Cô không có chị em gì cả, huhuhu!
Trong thôn, phòng ở rất đơn giản, lại có thêm nhiều người sức lớn, nghĩ đến Tô Điềm với Tô Khải đã lớn rồi, thì xây ba căn phòng, Tô Điềm và Tô Khải mỗi người một phòng, Tô Hòa Bình cùng vợ ở một căn phòng lớn, bức tường cao hơn nửa người , có một lối đi nhỏ, một bên là phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456557/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.