Tô Điềm nấc cụt một cái.
Thay đổi chỗ rồi lại vẫn bị lừa...
Bắt kịp xu hướng rồi! "Con bé chết tiệt kia, ai cho mày ăn vụng, đấy là đồ mà mày được phép ăn sao?! Con bé đê tiện này, hôm nay tao cho mày ăn đủ..."
Theo từng tiếng chửi rủa của bà Tô là tiếng quất roi vù vù lên người Tô Điềm, mỗi lần vung roi là một tiếng xé gió va chạm vào da thịt, có thể tưởng tượng được sức khoẻ lớn thế nào.
Tô Điềm cảm thấy đầu co rút từng cơn cùng với vết roi đau rát trên người, nhưng đầu óc mê man không thể mở mắt ra được.
Ăn vụng cái gì? Đang nói cô sao?
Không phải trong lúc cô đang livestream nấu ăn thì bất cẩn làm đổ nước trúng ổ điện dẫn đến bị giật điện mà chết rồi sao?
Tại sao còn cảm nhận được đau đớn thế này?
Cảm giác bị điện giật cô vẫn chưa quên được đâu.
"Điềm Điềm, Điềm Điềm của mẹ...."
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là từng tiếng la hét, tiếng khóc đầy bi thương, thân thể run rẩy vì đau đớn của Tô Điềm được người vừa chạy tới thương tiếc ôm vào lòng một cách thận trọng.
Đau! Đau quá! Chỗ nào cũng đau!
Tô Điềm dùng chút sức lực còn lại cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, đập vào mắt là một khuôn mặt già nua dịu dàng, nước mắt ướt đẫm.
Tô Điềm giật mình, không biết làm sao mà viền mắt cũng chua xót theo.
Ngay sau đó là ký ức như thủy triều đánh úp về phía cô, khiến cái đầu vốn đang đau đớn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456538/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.