Trong bữa ăn, chú Hiên đã nhờ Hiên Cảnh đưa Tần Hiểu đến đại học Melbourne, trường cũ của Hiên Cảnh, để cảm nhận bầu không khí nhân văn của đại học Melbourne. Hiên Cảnh mặt lạnh tanh nói: "Cả đời con, không muốn trở về cái trường đó." - Lời nói kiên quyết, chú Hiên ngơ ngác nhìn nàng, còn nàng giả vờ không thấy. Cha Tần với mẹ Tần cũng không để ý, chỉ có Tần Hiểu đã sớm quen thuộc với cái vẻ mặt, cả thế giới đều mắc nợ nàng của Hiên Cảnh. Nếu như ngày nào đó, nàng trở nên dịu dàng, nói đạo lý, thì Tần Hiểu mới thấy kì lạ. 
Ăn cơm xong, Hiên Cảnh kéo Tần Hiểu ra ngoài dạo, nói phơi nắng sẽ giúp cánh tay Tần Hiểu nhanh chóng bình phục. Tần Hiểu hoang mang, cơ thể nàng làm gì có chất diệp lục, tắm nắng có thể tích trữ năng lượng sao? 
Đi dạo trên đường phố Melbourne, Tần Hiểu phát hiện có rất nhiều phụ nữ béo. Và những người phụ nữ đó, khi đi ngang qua Tần Hiểu, họ to gấp 2 lần nàng. 
Hiên Cảnh nhìn thấu ánh mắt kinh ngạc của Tần Hiểu, lạnh nhạt nói: "Cô đang nghĩ phụ nữ béo không đẹp phải không?" 
"Cũng không phải, có thể tại Úc cơ thể như vậy là bình thường, bởi vì có rất nhiều người như vậy, nên chẳng ai thấy kì lạ. Nhưng nếu là ở trong nước, có thể sẽ khác......" 
"Cái này không sai, ở đây nặng 100kg là bình thường, nhưng ở trong nước, phụ nữ nặng 100kg sẽ bị người ta cười nhạo." 
Nói tới đây, Tần Hiểu lén nhìn Hiên Cảnh. Nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/titan-arum/2538606/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.