Những ngày tháng trong cung của cô từ khi không có hắn liền không còn yên bình như trước nữa. Có lẽ từ trước tới tận bây giờ, người mang lại cho cô những giây phút yên bình luôn là hắn, người luôn bảo vệ cô, che chắn cho cô chỉ có hắn!
Bây giờ hắn không còn ở đây nữa, cô sẽ phải tự mình bảo vệ chính mình. Thực sự nếu như không có hắn, thì có lẽ giờ này cô cũng chẳng ngồi ở vị trí Hoàng Hậu này tới tận giờ phút này! Nếu nói là vô tâm thực sự cô không vô tâm được, yên bình từ trước tới nay từ đâu mà có, nếu không phải hắn làm ra yên bình thì thực sự trong hoàng cung này không có thứ gọi là yên bình!
- Hoàng Hậu Nương Nương, Mạc Quý Phi cầu kiến – nha hoàn chạy vội vào bẩm báo
Cô khẽ lười biếng mở mắt ra gật đầu một cái, nha hoàn kia hiểu ý liền chạy ra thông báo, cô lấy cái áo lông khoác nhẹ vào người sau đó đi ra đại sảnh.
- Hoàng Hậu nương nương, tại sao người có thể độc ác như vậy mà ra tay với con của thần thiếp, đứa bé vốn mới chỉ được mấy tháng người sao lại ra tay với một đứa trẻ!? – Tử Y than khóc vừa ôm con vừa nói
Cô khẽ nhíu mày… thực sự yên ổn không bao lâu sóng gió liền lao tới khiến cô thật mệt mỏi. Vén áo lông ra, cô nhìn thấy bên trong toàn những mẩn đỏ nhìn hết sức kinh dị.
- Mạc Quý Phi chớ ăn nói lung tung, quần áo lông ta đưa cho Mạc Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868109/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.