Mùa đông đã đi qua, mua xuân lại tới, cây cối đâm chồi nảy nở. Mùa đông đã đi, tết cũng đã đi, tết năm trước tuy không được ở cùng các Ca Ca xem pháo hoa, không được nhận lì xì của Phụ Hoàng và Mẫu Hậu nhưng ít nhất mọi người vẫn gửi thư cho cô, khi đọc cô đã xuýt nữa thì khóc, những con chữ đó, những câu từ đó chứa chan sự nhớ nhung, sự quan tâm lo lắng của mọi người, cô hận không thể chạy nhanh về Vương Sở để ôm mọi người.
Trong thư, Tứ Ca có nói sức khoẻ Phụ Hoàng không được tốt, nhiều ngày này luôn nằm giường không thể đứng dậy, tuy vật Phụ Hoàng trong thư vẫn bảo cô không phải lo lắng cho Phụ Hoàng người vẫn ổn, người vẫn khoẻ. Trong thư viết là vậy nhưng cô hiểu, thời gian của Phụ Hoàng sẽ chẳng còn nhiều nữa, Phụ Hoàng tuổi cũng đã cao, việc xa trời gần đất là điều không thể tránh khỏi.
- Đáng suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy - hắn một bên đang đọc sách liền hỏi cô
- Không có gì chỉ là nhớ Phụ Hoàn và Mẫu Hậu thôi - cô cười nói
- Vậy hôm nào rảnh ta đưa nàng về thăm mọi người - hắn vui vẻ nói
- Thật chứ, cảm ơn ngươi rất nhiều - cô cười nói
- Nàng vẫn chưa sửa được cách sưng hô với ta nhỉ - hắn cười duyên nói
- Ta nói quen rồi rất khó sửa lại, với lại ta thấy suốt ngày cứ chàng chàng thiếp thiếp quá mức sến nha, ta gọi vậy chỉ muốn thắt cổ tự tử thôi, thôi ta gọi quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868044/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.