Đêm tối đến, trong phủ bây giờ người làm đã ngủ hết rồi, một mình cô ôm Y Y và Giai Giai ở trên mái nhà uống rượu giải sầu. Nhìn ánh trắng sáng mà lòng cô càng thêm lạnh giá. Cha, mẹ, hai người bây giờ thế nào rồi, con gái ở đây rất tốt, mọi người đối xử rất tốt với con. Cha, mẹ, con nhớ hai người quá....Con gái sắp phải đi lấy chồng lần nữa rồi...Cha, mẹ, hai người hiện giờ có khoẻ không....sống có tốt không...không có con hai người có thấy buồn không? Hàng vạn câu hỏi cô muốn hỏi cha mẹ mình...Cô muốn chở về hiện đại cô muốn gặp cha mẹ mình, cô rất muốn
Khoé mắt đỏ đỏ cay cay, hàng lông mi từ bao giơ đã ngấn nước, từng giọt nước mắt chất nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ cha mẹ, anh chị em, và cả nỗi buồn nhớ bạn bè của mình nữa. Không biết từ bao giờ cô bắt đầu hoài niệm quá khư, từ bao giờ đã nhớ lại những chuyện ở hiện đại từng chút một không hề quên. Chuyện buồn có, hạnh phúc có, rất nhiều thứ cô muốn vứt bỏ cũng có nhiều thứ cô muốn níu kéo....
- Khăn này, đừng khóc nữa - một giọng nam trầm ấm vang lên kèm theo là một chiếc khăn tay thêu hình cong rồng rất tinh xảo
Ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt của hắn rõ ràng trong gang tất, tại sao cứ phải vào lúc cô khốn khổ nhất hắn lại xuất hiện, cô vội vàng lấy tay quyệt nước mắt mình đi, nhận lấy chiếc khăn tay của hắn nước hết nước mắt của mình. Nắm chặt cái khăn tay lại cô không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868030/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.