“Vâng. Đã biết. Tôi tên là Nhạc Văn Văn.” Tiểu Bàn liên tục gật đầu.
“Đi, chúng ta cùng tản bộ đi.” Tô thiếu gia đề nghị
“Nhưng tôi còn có tiết…” Nhạc Văn Văn do dự.
“Bỏ có một hai tiết cũng có sao đâu.” Tô thiếu gia thúc giục.
“Cũng đúng, dù sao có nghe cũng không hiểu, không lên lớp nữa ~~!” Nhạc Văn Văn cười rộ lên một phen, đáp ứng yêu cầu của Tô Kim Lâm.
Vì thế hai người cùng đi với nhau.
Tô Kim Lâm kéo theo Nhạc Tiểu Bàn đi vòng quanh trường, đi qua cửa hàng vật phẩm, hai người liếc nhau, đồng lòng đi vào cửa hàng. Tô Kim Lâm nhìn mái tóc xinh đẹp của Tiểu Bàn, liếc mắt qua thấy chiếc lược hình vầng trăng có họa tiết cây cỏ phía nam đất nước, sử dụng kỹ thuật công nghệ sơn mài truyền thống làm nên, chiếc lược có màu sắc và độ bóng như viên ngọc, bóng mượt như mặt kính. Tô thiếu gia nhíu mày, ý bảo chị nhân viên gói nó lại.
“Cậu mua lược làm gì?” Nhạc Văn Văn khó hiểu.
“Dùng để đưa cho người thích hợp đấy.” Tô Kim Lâm cười tà. Sau đó cầm lấy chiếc lược đã được gói lại kĩ càng kia, đưa cho Tiểu Bàn.
Mặt Tiểu Bàn lại đỏ, nhìn chị nhân viên mỉm cười ái muội, xấu hổ cầm lấy chiếc lược, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn, sau đó kéo Tô Kim Lâm nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng kia. Ha ha, trước giờ Tiểu Bàn chưa từng gặp tình huống này, cảm giác cũng không tệ lắm, hư vinh chỉ dành cho nữ sinh này làm cô có chút hưng phấn. Cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vuon-truong-cua-to-kim-lam/1309470/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.