“Các cậu đang làm cái gì ở đây? Ngừng hết cho tôi.” Đằng sau truyền đến giọng nói uy nghiêm mà bình tĩnh.
Tô thiếu gia không trả lời, thật không phải cậu ở trên đất của người khác gây sự trái đạo lý, mà cậu cho rằng cậu cùng đối phương không quen, không nhất thiết phải trả lời anh ta.
Người đàn ông vừa rồi sắc mặt vẫn còn đanh lại tố cáo lại tình trạng: “Đường Duệ, cậu xem xem công ty cậu toàn là người gì vậy? Mà lại vô duyên vô cớ đánh người, cậu nói thử xem nếu khuôn mặt tuấn tú của tôi trầy xước, các cậu có bồi thường được không?”
“Phương Dương, tôi mới nói cậu là người không có việc gì lại tới quấy rầy tôi làm việc, ngọn gió nào thổi cậu đến vậy? Da mặt cậu dày như thế, dùng dao bổ cũng không đứt, cho nên cậu không cần lo lắng.” Đường Duệ đã có chút xớn xác bại hoại rồi.
“Đường Duệ cậu muốn chết!” Người tên Phương Dương kia lại giơ nắm đấm lên kêu loạn.
“Đường tổng, không quấy rầy nữa.” Tô Kim Lâm không có hứng thú xem màn kịch này, mở miệng cáo biệt Đường Duệ.
Đường Duệ gật đầu, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn theo bóng lưng của Tô Kim Lâm.
“Như thế nào? Nhắm trúng cậu nam sinh nhỏ nhắn đó rồi chứ gì?” Phương Dương hỏi một cách cợt nhả. Sau đó lại ngạc nhiên kêu lên “Không lẽ cậu chưa từng thích qua à?”
“Không phải cậu cũng nhắm đến chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu đó nên mới bị đánh sao?” Đường Duệ cũng không làm trò cười không công cho người khác.
“Cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vuon-truong-cua-to-kim-lam/1309464/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.