Cô ngồi và hỏi anh nhi:
Cậu về nhà mình hay về nhà ông ngoại cậu ở.
Anh nhi nói:
Tất nhiên là về nhà vương tuấn ở rồi. Ở nhà ông ngoại chán lắm.
Cô gật đầu rồi quay sang nói với anh:
Bao giờ anh đi làm?
Anh nói:
Mấy hôm nữa.
Cô lại gật đầu....
Về đến căn biệt thự của anh. Anh nhi vừa xuống xe đã hét lên:
oh my god, đây là nhà sao???
Anh nhi vừa đi vừa nhìn hết cho nãy rồi lại đến cho khác thỉnh thoảng lại hét hết cả lên như " Người quê mới lên phố ". Cô níu tay anh nhi nói:
Bình tĩnh lại đi. Cậu có phải là người nửa tỉnh nửa quê ko đấy.
Anh nhi vẫn nhìn mọi thứ nói:
Mình là người thành phố đấy.
Cô nói:
Vậy thì đừng bày bộ dáng ngốc nghếch thế hãy bày ra một bộ mặt Quý"s tộc"s được ko?
Anh nhi nvhe cô nói thế thì đứng nghiêm túc gật đầu. Lúc 4 người đi qua cổng lớn anh nhi đã ko còn quay ngang quay ngửa nữa. Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ vừa vào trong nhà nhìn thấy những người giúp việc cô lại "ngựa quen đường cũ ". Cô bực mình vì cái thói nói nhiều ko thể bỏ của cô bạn này. Cô đánh nhẹ vào vai anh nhi nói:
Chào bố mẹ mình đi
Anh nhi nghe hai từ bố mẹ thì vội vàng chạy sang chỗ mẹ anh và bố anh đang ngồi ở sofa:
Cháu chào hai bác. Cháu là bạn thân của tiểu vân.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-voi-chu-tich/1863189/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.