Anh kéo cô lên phòng rồi ko nói một lời nào. Cô ngồi trên giường nhìn anh đang đóng tết cả cửa sổ. Anh ko nói một lời đi ra khỏi phòng. Sau 10 phút anh lên phòng trên tay phải cầm bát cháo, tay trái cầm cốc sữa đặt lên chiếc tủ đầu giừơng của cô. Anh ko đút cho cô ăn nữa mà để đâấy rồi đi đến chiếcơ ghế sofa ngồi và lấy đống tài liệu đã được anh để đấy từ bao giờ tiếp tục xem. Cô nhìn bát cháo rềi nhìn anh đang ko liếc cô một cái. Cô định xuống giừơng thì anh nói:
Ngồi yên đấy.
Ngừng 5 giây anh nói tiếp:
Và aân cháo đi.
Cô biết anh lại hay giận như lúc trước nên đành phải nghe lời. Cô vừa ăn vừa nhìn anh. Anh thì tiếp tục làm. Cô cuếi cùng ko chịu được lên tiếng:
Chỉ là sốt nhẹ thôi? Sao anh phải giận tôi những chuyện nhỏ nhặt thế làm gì??
Anh lặng im.
Cô tiếp tục nói với sự tức giận đang lên lỏi trong lòng:
Anh thật là người chấp vặt mà.
Anh gập tài liệu xuống đi đến trước mặt cô khiến thì cháo trong miệng cô trở nên khó nuốt. Cô cố gắng nuốt và kêu cái " ực " một tiếng. Anh nói:
Em ko muốn tôi trở nên chấp vặt thì tại sao em lại ốm chứ. Em ko biết lo cho sức khỏe của mình mà còn nói sết nhẹ để bênh cho cái lý do đấy sao. Em sốt cũng ko biết, sức khỏe của mình cũng ko lo đc. Ăn thì cũng ko chú ý tới. Ai nhắc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-voi-chu-tich/1863182/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.