Sau khi ăn trưa xong thì cô cũng hạ sốt. Cô lên phòng nghỉ ngơi, cô nằm trên giừơng chuẩn bị ngủ vì cô vẫn cảm thấy choáng đầu. Đang nằm thì cô nghe thấy tiếng cửa mở sau đó là một vòng tay ôm cô từ phía sau. Cô ko quay lại vì biết đó là anh, vòng tay anh luôn ấm áp như vậy. Thật ra cô cũng định quay lại nhưng vì chuyện anh nói cách đây ko lâu thì cô nghĩ ko nên quay lại thì hơn. Đúng lúc cô nghĩ xong thì anh cầm vai cô xoay người cô lại. 4 mắt nhìn nhau. Cô hơi ngạc nên cụp mắt xuống, khi cô cụp mắt xuống cũng nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh. Cô bực mình ngẩng mặt nhìn anh nói:
Anh cười cái gì?
Anh nhìn cô nói:
Anh đâu cười em đâu.
Cô hỏi:
Anh cười ai?
Anh nói:
Những chuyện trước kia đó mà.
Anh nói vậy cô cũng ko truy hỏi những chuyện nhỏ như vậy nữa. Cô nói đổi chủ đề:
Anh ko đi làm sao??
Anh nói:
Em ốm lên tôi đi được sao?
Cô nói:
Anh bận thì cứ đi đi tôi ở nhà cũng rất có nhiều người chơi. Anh ko phải lo.
Anh nói:
Tôi bận đến thế sao?
Cô nói:
Anh có khi còn bận hơn cả thư ký liên hợp quốc.
Dừng lại một chút cô nói:
Theo lời của mẹ và Tâm tâm.
Mắt anh như ẩn ý cười nói:
Vậy sao?
Cô ngật đầu trong vòng tay anh. Anh nói:
Nhưng vợ ốm thì tôi sẽ ko bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-voi-chu-tich/1863180/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.