Edit: Yatloml.
Đầu của Hứa Phóng lệch sang một bên, sau đó đứng yên tại chỗ, không khí xung quanh như bị lây nhiễm, cảnh tượng đột nhiên cứng đờ.
Cảm nhận được áp lực của anh, Lâm Hề Trì chậm rãi thu tay lại, hối hận lập tức tràn vào trong lòng, khắc chế nói: "Ừm... Như thế này, trên tóc cậu mới vừa rồi có con muỗi..."
Rất nhanh, Hứa Phóng quay đầu lại, cứng đờ như người máy, anh xoa xoa chỗ vừa bị cô chụp đánh, giọng nói nhàn nhạt, chậm rãi hỏi: "Có cần tôi cảm ơn không?"
"..." Lâm Hề Trì không dám nói tiếp.
Anh liếc nhìn cô, không nói gì, tiếp tục đi về hướng thang máy.
Lâm Hề Trì ủ rủ đi theo phía sau anh, một lần nữa ngẫm lại thói quen của mình trước mặt Hứa Phóng, trong lòng vô cùng ghét bỏ.
Cô băn khoăn không biết làm cách nào để xin lỗi.
Muốn nói lời xin lỗi, không biết đã nói biết bao nhiêu lần.
Lâm Hề Trì cúi đầu đếm ngón tay.
Noia anh không về nhà, kết quả đã bí mật đợi anh trở về lúc sau trộm về, lúc về cũng không liên lạc với anh, giống như không muốn quay lại cùng với anh, bất quá sao Hứa Phóng có thể để ý đến chuyện nhỏ này?
Hình như tối qua cô đã mắng anh nhiều lần, nhưng kiểu đùa giỡn giữa bạn bè này chắc chẳng liên quan gì.
Còn đồ lót thì sao? Không, điều này thật quá xấu hổ và đáng xấu hổ khi đề cập đến.
Nếu tính như thế này, xem ra chỉ còn một cái tát.
Điều này dường như là quá đáng...
Lâm Hề Trì lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029366/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.