Edit: Yatloml.
Đi được một lúc, Hứa Phóng mới nhận ra mình đang đi không mục đích, hơi sững sờ một lúc, thấp giọng hỏi cô: "Bây giờ cậu muốn đi đâu?"
Lâm Hề Trì lúc này đang nằm trên lưng anh, cảm xúc cũng không giống như nói vài câu sẽ khóc, giống như một đứa trẻ.
Nghe được lời nói của anh, Lâm Hề Trì im lặng, ngay sau đó thì thào nói: "Đừng về nhà."
Hứa Phóng không nói gì, gọi một chiếc taxi ở bên đường, đặt cô xuống, nửa ôm nửa đỡ cô lên xe, sau đó báo tên khách sạn cho tài xế.
Không chỉ lúc bình thường, mà ngay cả khi say, Lâm Hề Trì Liệt cũng nói rất nhiều. Cô dựa vào lưng ghế, nhìn anh không chớp mắt, sau đó nghiêng người thần bí nói: "Thí Thí, hôm nay cậu tốt hơn mọi ngày một chút."
Hứa Phóng liếc nhìn cô, không nói gì.
Lâm Hề Trì chậm rãi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chọc vào lông mi.
Hứa Phóng sững người tại chỗ.
Cô có vẻ thích thú, lại chọc vào má anh, rồi đến khóe miệng anh.
Nhận thấy tay cô vẫn đang di chuyển xuống, yết hầu của Hứa Phóng cũng lăn xuống, nắm lấy tay cô đẩy cô về vị trí ban đầu, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."
"Ồ." Lâm Hề Trì hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Là rất tốt."
"..." Nếu không phải Lâm Hề Trì nói vấp váp, thỉnh thoảng đáp lại một cách ngu ngốc khi bị mắng, Hứa Phóng gần như sẽ nghĩ rằng cô đang giả vờ say.
Anh vò đầu bứt tai không để ý đến cô, suy nghĩ mãi không biết nên làm thế nào.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029364/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.