Ánh sáng dưới lầu trong ký túc xá cực kỳ ít ỏi, Hứa Phóng đứng yên tại chỗ, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Lâm Hề Trì không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay mình xoa nắn hai chỗ ửng đỏ, thật lâu không nói lời nào, môi dần dần mím chặt.
Một lúc sau, Hứa Phóng nhìn xuống thời gian trên điện thoại: "Tôi đi đây."
Nghe vậy, Lâm Hề Ttrì ậm ừ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hứa Phóng đang rời đi. Sau khi thầm đếm đến mười trong lòng, cô lon ton chạy tới, bất giác bật dậy, dùng tay ôm lấy cổ Hứa Phóng rồi ấn mạnh xuống, ấn đầu anh xuống thấp hơn cô.
Hứa Phóng hoàn toàn không có chuẩn bị, thân thể cúi xuống, lảo đảo tiến lên, trong tiềm thức thốt ra một câu chửi thề.
Anh nhìn Lâm Hề Trì không thể giải thích được: "Cậu bị bệnh à?"
"Cậu mới bị bệnh." Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Phóng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa. Sau đó cô duỗi ngón giữa ra gõ nhẹ vào giữa lông mày của anh, trong miệng lẩm bẩm lời nói, "Cô hồn dã quỷ nơi đâu, lão phu tới đây cảnh cáo ——"
Cô dừng lại vài giây rồi cáu kỉnh nói, "Ra khỏi cơ thể con trai tôi!"
Hứa Phóng: "..."
Sau vài giây chờ đợi, Lâm Hề Trì tỏ vẻ chắc chắn rằng Hứa Phóng đã bị ma bắt, nhìn anh với đôi mắt trợn ngược, vẫy vẫy tay trái trước mắt Hứa Phóng, thận trọng hỏi, "...Đi rồi sao? "
Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, kìm nén tính khí, toàn thân căng thẳng.
"Cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029354/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.