Chương trước
Chương sau
Rất nhanh Vương Thiên Tử cùng với người của mình về cung điện của mình, vì Tô An Hạ vẫn chưa tỉnh dậy nên Vương Thiên Tử đã bế vào bên trong.

Để cho mọi người bớt bàn tán với không thể cho bọn họ nhìn thấy nhan sắc của Tô An Hạ được nên đã lấy một cái áo choàng rồi bọc kín người lại.

Bước vào bên trong, những nô bộc phục vụ cho Vương Thiên Tử nhìn thấy chủ nhân của mình mang về một người lạ, đã vậy còn được chủ nhân bế trên tay khiến cho ai nấy cũng ngỡ ngàng, bàng hoàng.

Đây là điều chưa từng có trước đây và bọn họ cũng chưa bao giờ thấy chủ nhân lại bế một người trên tay như vậy, đã thế còn chùm kín người khiến cho bọn họ không thể xác định được danh tính người này.

Bọn họ bắt đầu lan truyền tin đồn ra, tò mò về thân phận của người này, không biết đó là ai mà lại có phúc như vậy nữa.

Chưa ai được tứ hoàng tử nâng niu như vậy cả, nhìn người nhỏ con như vậy nên bọn họ đoán là phụ nữ.

Đương nhiên chuyện này đã đến tai La Uyển – một trong những hầu cận của Vương Thiên Tử. Nghe được chủ nhân của mình mang một người phụ nữ khác về, điều này khiến La Uyển lo sợ trước nguy cơ mình bị thất sủng.

Không chần chừ thêm phút giây nào nữa, lập tức chạy đến phòng chủ nhân để xác nhận. May là cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn, vẫn còn một kẽ hở để nhìn

- “Đi lấy cho ta một bộ y phục mới rồi lấy thêm thức ăn nữa. Nhiều nhiều vào mà phải là thức ăn bổ dưỡng đấy. Xong rồi chuẩn bị một cái giường ở trong phòng của ta luôn, ta muốn giám sát chặt chẽ hơn”

- *CÁI GÌ?!!Ngủ cùng phòng với ngài ấy ư?!! Mình không rõ là nam hay nữ nữa. Mặt không thấy rõ nhưng tóc lại dài...Là nữ sao?!! Tứ hoàng tử muốn ngủ cùng phòng với người phụ nữ này ư?!!*

- *Cô ta là ai vậy? Tại sao cô ta lại được chủ nhân đối xử như vậy?*

La Uyển là một trong những hầu cận của Vương Thiên Tử, cũng thuộc dạng tài sắc vẹn toàn, nhanh nhẹn nên được Vương Thiên Tử cũng khá tin tưởng, quan tâm, nhờ vả làm việc nọ việc kia.

Nhưng bây giờ lại đang có một người phụ nữ khác, La Uyển sợ rằng vị trí của mình sẽ bị lung lay mất, không thể để như thế này được, phải tìm cách để cho chủ nhân không còn quan tâm tới cô ta nữa mà chỉ quan tâm tới chuyện mình đang sắp bị thất sủng mà thôi.

Và vô tình, lần này La Uyển đã thấy được mặt người mà chủ nhân mình đưa về, người đó có khuôn mặt rất đẹp, đã vậy còn có mái tóc màu bạch kim nữa.

Lần đầu tiên La Uyển thấy một người có nhan sắc đặc biệt đến như thế, thảo nào Vương Thiên Tử mê là đúng rồi.

La Uyển càng chắc chắn vị trí của mình sẽ bị lung lay hoặc có thể sụp đổ trong thời gian tới. Vì vậy phải nhanh chóng tiêu diệt người phụ nữ này mới được.

- *Không thể để cô ta thay thế vị trí của mình được. Phải tiêu diệt cô ta trước khi cô ta lên thay vị trí của mình*

Bên trong phòng

- *Vết thương trên người nhiều quá. Đây là những gì mà cậu nhóc này ở đất nước ấy đã trải qua ư? Một cậu nhóc đã như vậy rồi thì không biết thần dân ở đấy sẽ như thế nào nữa*

- *Mình phải nhanh chóng giải quyết vụ này mới được, mở rộng địa bàn rồi giải cứu thần dân khốn khổ kia, tiện thể xử lý cả tên hoàng đế bất tài kia nữa*

Vương Thiên Tử ngồi bên cạnh Tô An Hạ đang ngủ say kia, vuốt vuốt nhẹ mái tóc bạch kim tuyệt đẹp ấy, trong lòng đang có rất nhiều suy tính.



Vương Thiên Tử đang cho người điều tra thân thế của Tô An Hạ, xem xem bọn họ đã làm những gì với Tô An Hạ mà lại để cậu nhóc thành ra như thế này.

Nhìn người con trai nhỏ nhắn đang nằm bên cạnh mình, tận mắt ngắm nghía nhan sắc hiếm thấy, Vương Thiên Tử thần cảm thán mình quá may mắn khi lần đầu tiên vào trong chợ đêm lại mang về được một người đẹp đến vậy.

Vương Thiên Tử đang suy nghĩ là có nên cho cậu nhóc này vào hầu cận cho mình không hay chỉ phục vụ bình thường thôi, chứ bây giờ vừa mới đem về còn ốm yêu nên phải chăm sóc một thời gian đã...

Đang mải suy nghĩ thì bỗng dưng thuộc hạ nói vọng từ bên ngoài vào bảo đại hoàng tử muốn gặp, sắc mặt của Vương Thiên Tử lập tức thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt lạnh băng khác hẳn với khi nói chuyện với Tô An Hạ.

- *Đến đây chắc lại gây sự chứ gì. Phiền chết mất! Không muốn ra tiếp chuyện chút nào*

- *Chậc, dù gì cũng là huynh trưởng, ít nhất cũng phải ra chào hỏi đã. Tiện thể khịa vài câu cho vui nào~*

Vương Thiên Tử cũng với đại hoàng tử - Vương Di Luân là hai huynh đệ cùng cha khác mẹ. Mẫu thân của đại hoàng tử vẫn còn nhưng mẫu thân của Vương Thiên Tử lại mất do mất máu quá nhiều trong khi sinh Vương Thiên Tử ra.

Từ bé thiếu đi tình thương của mẫu thân nên Vương Thiên Tử đặc biệt được phụ hoàng yêu quý, yêu thương, lớn lên bộc lộ hết những tài năng của mình ra, với đầu óc cực kì thông minh, Vương Thiên Tử giúp không biết bao nhiêu chuyện cho phụ hoàng và đất nước, bày ra kế sách, chiến lược đúng đắn khiến cho đất nước ngày một mở rộng hơn.

Điều đó khiến cho tứ hoàng tử - Vương Thiên Tử là đứa con được hoàng đế sủng ái nhất, yêu thương nhất.

Đồng thời, đại hoàng tử - Vương Di Luân lại chỉ suốt ngày ăn chơi, trác táng, suốt ngày đi trêu chọc, coi thường người khác nên không được hoàng đế thích cho lắm.

Vì vậy, Vương Di Luân rất ghen tị với Vương Thiên Tử, không hề thích đứa em này chút nào. Từ khi sinh ra đến bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đổ dồn hết lên Vương Thiên Tử, không ai chú ý tới mình cả.

Mà đương nhiên chuyện này Vương Thiên Tử cũng biết chứ và lần này đến chắc cũng không có ý gì tốt đẹp rồi.

Vương Thiên Tử đi ra thì thấy Vương Di Luân đã ngồi ở đấy từ khi nào rồi, ngồi bên cạnh Vương Di Luân rồi mỉm cười và cúi chào, Vương Di Luân cũng mỉm cười rồi cúi chào lại với đệ đệ của mình.

Nhìn hai huynh đệ hòa đồng với nhau thế thôi nhưng sâu thẳm trong bên trong lòng mỗi người, ai cũng biết được tâm tư của ai rồi.

Mà Vương Thiên Tử cũng biết được huynh trưởng cũng ghét cay ghét đắng mình chứ đâu phải thân thiết, yêu thương gì đâu, nếu đến thì chắc chắn một phần là có việc thật, hai là phụ hoàng bắt đến thì mới đến mà thôi.

Đúng là Vương Di Luân bị hoàng đế ép đến thật, thấy lâu rồi hai người chưa gặp mặt nhau nên hoàng đế tạo điều kiện cho hai huynh đệ gắn bó hơn nhưng hoàng đế không biết được rằng mối quan hệ giữa hai huynh đệ họ như nước với lửa vậy.

Vương Di Luân trong lúc vào phủ thì có nghe mấy tên nô bộc nói rằng Vương Thiên Tử mang về một người phụ nữ, đã vậy còn không cho bọn họ xem mặt nữa.

Cảm thấy tò mò vì không biết ai lại may mắn khi được đệ đệ mình chú ý đến, không biết đó là ai là để Vương Thiên Tử - một người rất ít tiếp xúc, động chạm với người khác lại chủ động ôm rồi mang về được cơ chứ?

- “Đệ đệ à, ta nghe nói đệ có mang một người phụ nữ từ nơi khác về phủ đúng không?”_Vương Di Luân nhìn một cách gian xảo rồi nói

- “Huynh nghe chuyện này từ đâu vậy?”_Vương Thiên Tử nghe vậy liền động mày khó chịu

- “Ta nghe từ mấy tên nô bộc ở trong phủ. Ta cũng thắc mắc người đó là ai mà lại có thể thu hút được đệ đệ của ta. Nếu mà đám nô bộc kia không phải thân thiết, máu mủ gì không cho xem cũng không sao. Nhưng ta với đệ là máu mủ, cũng gọi là huynh đệ trong nhà, đệ có thể cho ta xem dung mạo của người phụ nữ đó được không?”

- “Đệ xin lỗi nhưng câu trả lời là không bởi vì người đó còn mệt nên đang nghỉ ngơi. Đệ không muốn làm phiền người đó”



- “Không được sao? Nhưng mà tứ đệ à, đệ mang một người phụ nữ lạ mặt về phủ như vậy không sợ bị đồn ra ngoài sao? Danh tiếng của đệ và hoàng thất sẽ bị ảnh hưởng đó. Dù gì đệ cũng sắp liên hôn với một người phụ nữ khác rồi, sao có thể mang một người phụ nữ vô danh về chứ. Phụ hoàng chắc chắn không chấp nhận đâu”

- “Đệ cũng đã đến tuổi thành lập gia thất, nên chú tâm vào đối tượng thành thân của mình hơn là những lời ngon tiếng ngọt ở ngoài kia. Đệ thành thân với một tiểu thư quyền quý thì sẽ tốt cho đệ hơn. Còn người phụ nữ kia thì cứ để ta chăm sóc hộ đệ cho. Chứ nếu đệ cứ giữ ở phủ thì sẽ không hay cho lắm đâu”

RẦM.

- “Huynh trưởng!! Huynh không được nói người đệ yêu như vậy!! Hôm nay đệ mệt, không thể tiếp đãi huynh đàng hoàng. Đệ xin phép rời đi trước”

- “Nếu đệ còn thấy huynh đề cập đến người đệ yêu với những lời lẽ không hay như vậy thì đừng trách đệ ác”

- “Cẩn thận cái sòng bài của huynh đấy. Đệ mà bảo với phụ hoàng thì huynh có mà không ngóc đầu dậy nổi~”

- “Ngươi...Ngươi dám!! Vương Thiên Tử!! Ngươi mau quay lại đây cho ta!!”

Vương Thiên Tử không ngờ được tin tức nó lan nhanh tới như vậy, đến cả Vương Di Luân cũng biết chuyện và bắt đầu nói những lời lẽ không hay kia, mục đích là để chọc tức Vương Thiên Tử.

Biết thế cảnh cáo đám nô bộc trong phủ cấm ho he cái gì. Vương Thiên Tử vô cùng tức giận với những lời nói của huynh trưởng của mình và trong vô thức bật ra câu nói đó là người mình yêu, Vương Thiên Tử cũng không muốn kết hôn với một người phụ nữ không quen biết gì cả, nói thẳng ra là ghét những cuộc hôn nhân chính trị như thế nên đã nói dối như vậy.

Nhân tiện mọi người cứ ra sức ép Vương Thiên Tử thành thân với một tiểu thư quyền quý thì Vương Thiên Tử sẽ lợi dụng Tô An Hạ để không phải bị ép buộc vào cái cuộc hôn nhân chính trị này.

Đã lỡ rồi thì chơi tới luôn, xem ai hơn được ai. Biết chắc chắn Vương Di Luân sẽ mang tin tức này đi phát tán ra nên Vương Thiên Tử phải nhanh chóng hành động trước mới được.

- “Tập hết tất cả những nô bộc làm ở phủ này cho ta!!”

- “Dạ vâng thưa hoàng tử!”

Rất nhanh tất cả nô bộc, lính canh hay bất cứ ai đang làm ở trong phủ đều tập trung ở sảnh chính của phủ, ai ai cũng ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy được khuôn mặt của chủ nhân mình có vẻ không tốt cho lắm và một phần trong đó cũng ý thức được chuyện gì sắp xảy ra rồi. Vương Thiên Tử nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng,giọng nói cất lên như muốn giết chết con mỗi vậy, ai ai cũng bị ánh mắt này làm lạnh sống lưng

- “Các ngươi khi nhìn thấy người mà ta đem về thì đã nói những gì? Trình bày cho ta không thiếu một chữ, nếu ta mà phát hiện các ngươi nói dối thì ta sẽ đem các ngươi đi bán ở chợ đêm. Các ngươi cũng biết đến chợ đêm nổi tiếng ở ngoại ô rồi đúng chứ?”

- “Biết bao nhiêu thì khai ra, chắc chắn có người nhìn thấy dung mạo của người ta đem về nên mới đồn như thế, đừng để ta tra ra rồi mới hối hận!”

Tất cả nô bộc sau khi nghe thấy vậy, ai nấy cũng đều sợ hãi, một số thì không biết tin đồn được lan từ ai ra nhưng đại đa số thì lại biết hung thủ.

Người đó không ai khác chính là La Uyển - khởi nguồn của mọi chuyện và cũng chính là người đi rêu rao tin đồn người Vương Thiên Tử đem về là một nữ nhân.

La Uyển lườm tất cả những người định nhìn mình để cảnh cáo không được ho he ra bất cứ thông tin gì. Nhưng tất cả đều không muốn mình bị đem đi ván vào cái chợ đêm địa ngục ấy, ánh mắt đều hướng về phía La Uyển để chủ nhân của bọn họ xác định được hung thủ đã lan truyền tin đồn thất thiệt này ra. Vương Thiên Tử thấy vậy liền nhíu mày rồi gọi La Uyển lên

- “Là ngươi sao? Lên đây cho ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.