Tung tăng đi xuống nhà, hôm nay là cuối tuần nên cô ở nhà, mẹ cô hơi nhíu mi nhìn cô, Kiều Di không chịu được ánh mắt thăm dò của mẹ mình, cô nói: "Mẹ, đừng nhìn con như thế."
"Yêu đời thế nhỉ? Vừa mắt ai rồi?" Mẹ cô nhấp một ngụm nước hoa quả, cười cười trêu chọc.
"Vừa mắt ai đâu? Tại tự nhiên thấy cơ thể thoải mái thôi." Kiều Di chột dạ tránh ánh mắt của mẹ Bạch.
"Ồ, thế sao quanh người con toả ra toàn trái tim màu hồng blink blink thế kia?"
"Trái tim gì chứ? Mẹ cứ trêu con."
"Mới sáng sớm hai mẹ con làm gì mà như sắp chuẩn bị cãi nhau đến nơi vậy?" Ông Bạch từ trên lầu đi xuống.
"Ông nhìn xem, có phải quanh người con gái ông toàn trái tim màu hồng tình yêu không?"
"Mẹ."
"Thôi được rồi, bà đừng trêu con bé nữa, nó dỗi bỏ nhà theo trai giờ."
"Ba. Hai người.." Kiều Di không tin nổi nhìn ba mẹ của mình, tức không làm được gì, cô giận dỗi bỏ lên lầu.
Nghe thấy tiếng ba mẹ cô vẫn đang cười khúc khích bên dưới, Kiều Di ngượng chín mặt.
***
Đi làm rồi lại về nhà, rồi lại đi làm, cô không còn gặp lại Mục Tiêu Hằng nữa, kể cả có cố tình đi đến bệnh viện khoa tâm lý thì cũng không gặp được.
Hỏi y tá thì được biết anh đã xin nghỉ việc rồi.
Gì đây?! Tình duyên của cô mới vừa gặp lại đã chia xa, sao trắc trở vậy?!
Kiều Di chán nản, tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2580082/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.