Năm đó, anh là một goodboy mới nổi trong trường, với vẻ đẹp ấm áp đã thành công khiến Kiều Di đổ gục.
Sau khi tỏ tình Kiều Di thành công, hai người dính nhau từ sáng đi học đến tối đi chơi.
Gia đình của anh cũng khá là khá giả, học giỏi, nên ba mẹ Kiều Di có biết chuyện cũng không cấm cản.
Cứ như vậy trôi qua 4 tháng, hôm trời đất tối tăm bão tố đó, Tiêu Hằng anh sẽ không bao giờ quên được.
Như mọi ngày, anh về nhà, nhưng vừa bước vào nhà đã thấy ba mình đang quỳ xuống trước một người đàn ông dữ tướng, vừa gào khóc cầu xin vừa dập đầu xuống đất liên tục đến chảy máu: "Xin các người tha cho vợ tôi, bà ấy không có liên quan gì hết."
Nghe kĩ, Tiêu Hằng có nghe thấy cả tiếng thét của mẹ mình trên tầng.
"Mẹ!"
Anh định xông lên tầng nhưng lại bị hai người đàn ông khác giữ lại, tên dữ tướng kia vứt điếu thuốc xuống đất.
"Đây là con trai ông sao? Cũng đẹp trai đấy."
"Ba! Chuyện này là sao? Đám người này là ai?!"
"Ư...ba...ba..."
"Chậc, con trai đang gặng hỏi kìa, làm ba mà lại nói lắp." Đạp một phát vào người ba Mục ngã ngửa ra đất, tên dữ tướng kia quay sang anh nói: "Ba cậu có nợ tôi một số tiền, 33 tỉ!"
"!!!"
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, hắn bật cười: "Nợ tôi được 6 năm rồi, tiền lãi nó tăng lên thế đó."
"Vậy mẹ tôi liên quan gì cơ chứ?! Các người đang làm gì mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2580035/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.