Chương trước
Chương sau
Đờ đẫn nằm im trên giường, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt vô hồn không có chút tia sáng nào.

Bỗng Kiều Di nghe được tiếng mở cửa, theo bản năng người cô run lên, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân khác lạ, cô cất giọng khàn khàn: "Ai vậy?"

"Là tôi." Diệp Phi Phi đi đến ngồi xuống giường.

"Là Phi Phi sao?" Kiều Di kích động muốn ngồi dậy nhưng vẫn không thể.

Diệp Phi Phi biết cô đang muốn tìm mình, cô ta lại gần cạnh giường, đưa tay ra.

"Cậu cứu tôi đi, cậu là bạn gái của hắn mà, làm ơn, cậu cứu tôi với, à không, cậu cứu Tiêu Hằng giúp tôi được không? Hắn yêu cậu mà, chỉ cần cậu nói, hắn sẽ làm mà." Kiều Di bắt lấy tay cô ta như vớ lấy được dây thừng cứu mạng, yếu ớt cầu xin.

"Kiều Di à, Tiêu Hằng...anh ta chết rồi."

"Không có! Cậu đừng nói linh tinh, đừng tin Thẩm Dịch Quân, Tiêu Hằng không có chết, anh ấy, anh ấy vẫn còn sống mà!"

Nhìn tình trạng thảm hại của cô bạn thân cũ, Phi Phi hít sâu, cô ta ghé vào tai cô thì thầm: "Bên trái cậu, đi 14 bước là cậu sẽ tìm thấy Tiêu Hằng."



Kiều Di ngẩn ngơ một lúc rồi vui mừng hỏi lại: "Thật không?"

"Thật, chỉ cần cậu dũng cảm, cậu sẽ tìm thấy anh ấy." Cô ta lấy chìa khoá mở khoá xích cho cô.

"Nào, xong rồi, nhanh lên, không Thẩm Dịch Quân sẽ đưa anh ấy đi mất đấy."

Nghe lời giục của Phi Phi, cô cố gắng đứng dậy lần theo vách tường bên trái, đi được một nửa chặng đường thì nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Thẩm Dịch Quân.

"Diệp Phi Phi, cô đang làm cái quái gì vậy hả?"

Nghe thấy tiếng của người đàn ông đáng sợ kia, Kiều Di hoảng sợ bước nhanh về phía trước, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa...

"A, thả tôi ra, không, buông ra!" Cô giãy dụa muốn tránh thoát khỏi người đàn ông.

"Bạch Kiều Di, em bình tĩnh lại."

"Aaaa, buông ra!"

"Dịch Quân, để cho cậu ấy đi tìm Tiêu Hằng đi, Kiều Di sắp không trụ được nữa rồi, anh yêu cậu ấy phải không? Nếu yêu thì buông tha cho cậu ấy đi, cho cậu ấy chết thảnh thơi hơn đi, đừng hành hạ Kiều Di nữa."

Diệp Phi Phi chạy đến muốn gỡ tay Thẩm Dịch Quân ra, hắn phẫn nộ đẩy cô ta ra: "Lục Cảnh!"

"Dạ lão đại." Lục Cảnh nhanh chóng chạy vào, cậu hơi choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.

"Lôi ả đàn bà điên kia ra ngoài cho tôi, nhốt cô ta dưới hầm."



"Em không có điên! Người điên mới là anh, Thẩm Dịch Quân, anh điên rồi..." Tiếng hét của Phi Phi vọng khắp hành lang, cô ta bị kéo đi ra khỏi phòng, người làm dù nghe thấy tiếng hét nhưng chỉ biết đứng nhìn, run rẩy thành đoàn.

Họ còn lo cho tính mạng của họ, thật ngu ngốc khi cho con ả điên này vào biệt thự.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Kiều Di vẫn phát điên mà giãy dụa, cô không can tâm, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là cô sẽ gặp được Tiêu Hằng.

"Buông ra, buông tôi ra, Tiêu Hằng, Tiêu Hằng..."

"Bạch Kiều Di! Chết tiệt!"

Thẩm Dịch Quân khó khăn đặt cô lên giường, bị móng tay cô quẹt trúng má, vết thương nhỏ rỉ máu, hắn hít sâu để nhằm bình tĩnh lại, ngồi lên người cô nhằm chế trụ người cô lại, hắn lại lấy ống tiêm thuốc an thần vào người cô.

Tay chân mất lực, đầu óc cũng bắt đầu trì trệ, cô tuyệt vọng chảy nước mắt, yếu ớt cầu xin: "Buông tha cho tôi, xin anh, tôi mệt quá, tôi không muốn sống nữa, anh giúp tôi, được không?"

"Ngoan, không sao, ngủ đi rồi sẽ hết mệt."

"Không, tôi đau lắm...mệt nữa..làm ơn....giết tôi đi..."

Không còn tiếng nức nở cầu xin nữa, Thẩm Dịch Quân mệt mỏi lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên khuôn mặt Kiều Di, lau xong, hắn trầm mặc nhìn ra cửa sổ.

May mắn hôm nay hắn về sớm, không chỉ chút nữa thôi, Kiều Di sẽ ngã xuống từ tầng 2 mất...

14 bước từ giường đi sang trái, thực chất là cửa sổ, chỉ cần Kiều Di biết được có cửa sổ, chắc chắn cô ấy sẽ không do dự nhảy xuống.

Ánh mắt hắn nổi lên sát khí, khoá chặt tứ chi của cô lại, hắn nằm xuống cạnh Kiều Di, ôm chặt lấy cô, trong đầu suy tính cho bước tiếp theo...

***

Sau hôm đó, Kiều Di sốt nặng, mơ mơ màng màng bị ép ăn cháo uống thuốc, rồi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà càng ngày cô càng ngủ nhiều hơn, kể cả Thẩm Dịch Quân có lay người hay đe doạ cũng không tỉnh.

"Không còn cách nào khác, nếu cô ấy cứ bị sốt cao như vậy thì sẽ cơ thể sẽ không chịu được, giờ đành dựa vào ý chí sống của cô ấy thôi."

Vuốt ve mái tóc đen dài của cô, Thẩm Dịch Quân lần đầu tiên có cảm giác bất lực nổi lên trong lòng, hắn biết, ý chí muốn sống của cô đã bị hắn giết chết rồi, giờ thế gian này không còn gì để cô có lý do sống nữa.

"Tôi làm vậy là sai ư? Tôi chỉ muốn hai ta sống bên nhau đến cuối đời thôi mà, là sai sao?..."

"Không! Tôi không sai, người sai là em! Nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy, Kiều Di à, em mà chết, tôi sẽ giết Phi Phi bồi táng theo em, rồi sẽ đào xương cốt của ba mẹ em lên, đổ cho chó ăn!"

Nhìn dung nhanh tiều tụy của người phụ nữ, những lần đầu gặp mặt cô kiều diễm, lộng lẫy, ngây thơ bao nhiêu, giờ đây bị hắn hành hạ đến tuyệt vọng muốn chết đi.

Nhưng Thẩm Dịch Quân hắn sẽ không bao giờ hối hận với những việc mình đã làm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.