“Thế thì…lùi ngày phẫu thuật nhé?” 
“…” Kiều Di khó xử cúi đầu. 
“Để anh gọi bảo bác sĩ.” Hắn giả vờ đứng dậy. 
“Đừng…” Cô hốt hoảng bắt lấy tay Thẩm Dịch Quân, sợ hắn gọi thật. 
“Hử?” 
“Em…em muốn phẫu thuật, đừng rời lịch, em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý, chuyện này đến bất ngờ quá.” 
Cô chỉ giận vì hắn không nói cho cô biết sớm hơn thôi. 
Chứ thật sự Kiều Di rất mong chờ ngày này đến. 
Xung quanh đều tối tăm khiến cô phát chán rồi. 
Nếu có lại được ánh sáng, cô sẽ có thể đi chơi khắp nơi rồi, không sợ vấp chân té ngã, sẽ không phải đi từng bước chậm rãi rồi lần mò, sờ từng đồ vật nữa. 
“Ừ, nghe em, đừng giận anh nữa, được không?” 
“Em không có giận anh.” 
“Vậy ai là người khiến anh phiền não suốt mấy ngày qua nhỉ?” Thẩm Dịch Quân cúi xuống cắn lấy vành tai cô mà day nhẹ. 
Kiều Di đỏ mặt muốn né thoát khỏi cái ôm của hắn, cô không nhịn được mà cắn răng oán trách: “Mới đây anh giận em tận 1 tuần, em còn chưa nói gì, giờ em giận anh có 2 ngày mà anh muốn trách em ư?” 
“…Anh không giận em.” 
“…Em cũng không giận anh.” 
“Ồ…” 
“Vậy chúng ta hòa nhé.” 
“…Ừ.” 
“…” 
“Sao thế?” Nhìn cô đột nhiên trầm tư, hắn khẽ hỏi. 
“Hình như…sai sai.” 
“Cái gì sai?” 
“Cái đó, anh giận em 7 ngày, em giận anh có-” 
Cốc cốc. 
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2579999/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.