Thẩm Dịch Quân trầm mặc một lúc rồi mở cửa ra rồi đóng lại.
“Ra ngoài.” Giọng nói của Kiều Di dần trở nên thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Dịch Quân nghiến răng mở cửa đi thẳng ra bên ngoài, hắn còn dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.
Nghe được bước chân của Thẩm Dịch Quân đã bước ra ngoài, kèm theo đó là tiếng đóng cửa thật mạnh, Kiều Di im lặng lắng nghe một lúc, khi chắc chắn rằng bên trong phòng ngoài cô và Diệp Phi Phi không còn ai nữa.
Diệp Phi Phi thoi thóp nằm trên giường, thở ra hít vào từng ngụm không khí khó khăn, vừa nãy nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch Quân, cô ta không kìm được mà hoảng sợ.
Nhưng khi nghe thấy một giọng nói đầy quen thuộc khác, cô ta yên tâm hơn hẳn.
“Tôi chờ cậu rất lâu rồi đấy.”
Máu nhiễm đỏ cả băng gạc trên mắt, hai tay và hai chân Phi Phi bị trói chặt vào cạnh sắt của giường.
Từ khi phẫu thuật xong, Phi Phi chỉ được quấn một miếng băng gạc.
Không thuốc giảm đau, không thuốc gây mê, không ống trợ thở.
Mà bụng lại càng ngày càng đau, dù cô ta có gào thét khàn cổ cũng không có ai vào cứu cô ta.
Diệp Phi Phi nhận ra.
Thẩm Dịch Quân đang là ép cô ta vào chỗ chết.
Tại sao hắn không giết chết cô ta ngay đi, chỉ cần một phát súng là xong.
Sao lại hành hạ cô ta như vậy cơ chứ?!
Diệp Phi Phi cô đã làm gì sai cơ chứ?
“Di Di, hắn không phải con người, hắn muốn giết tôi, muốn giết cả đứa con chưa thành hình trong bụng tôi nữa.”
“Tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết đâu, con tôi cũng không thể chết được!”
Diệp Phi Phi bất lực tuyệt vọng khóc một cách tức tưởi, từng giọt nước hòa cùng với màu đỏ của máu thi nhau thấm đẫm miếng băng gạc khô khốc.
“Tôi không thể giúp cậu.” Khoang miệng Kiều Di đắng chát, cô cố gắng bình tĩnh lại.
“Đúng, kể cả bây giờ, người hắn ta yêu là cậu thì cậu cũng không thể cứu tôi được.”
“Là tôi tự rơi vào chính cái bẫy mà hắn giăng ra.”
“Biết trước kết cục như vậy, mà tôi vẫn ngu ngốc mất hết lý trí mà nhảy vào.”
“Là tôi đã liên lụy cậu.”
“Là tôi liên lụy cả cô chú Bạch.”
“Nếu năm đó tôi không cứu hắn, liệu kết cục này có xảy ra không?”
“Nếu không có hắn, hai ta vẫn sẽ là bạn, phải không?”
Giọng nói của Diệp Phi Phi yếu dần rồi mất đi.
Kiều Di vẫn không nói tiếng nào.
Ngồi trên chiếc xe lăn, bóng người phụ nữ cô độc khiến người ta cảm thấy vô cùng bi thương.
Cảm giác như cô ấy đã mất hết tất cả, cảm giác như trên thế gian này, chỉ còn mình cô ấy.
Không còn một ai.
Tất cả đều rời bỏ cô mà đi hết rồi.
Không biết trôi qua bao lâu, Kiều Di mờ mờ ảo ảo nghe được giọng nói điên cuồng của người đàn ông kia và những bước chân dồn dập khác tiến vào phòng.
“Kiều Di, em bình tĩnh lại đi, đừng khóc, có anh ở đây rồi, chuyện này sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Cô bị hắn ôm gắt gao.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã thấm đẫm băng trắng, hòa với đó là máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]