“Chết tiệt.”
“Lũ vô dụng! Một lũ vô dụng!”
“Tao nuôi những thằng vô dụng như chúng mày để làm cái gì?”
“Con mẹ nó!”
Thẩm Dịch Quân nổi điên đập phá đồ đạc trong thư phòng, một số đồ còn vung lên mặt lên đầu của đàn em đang đứng cách đó không xa.
Tuy máu đã chảy ròng ròng trên gương mặt, song họ vẫn giữ nguyên một thế đứng, không dám thay đổi.
Lục Cảnh cũng bị dính chưởng một phát ngay giữa trán, máu chảy thấm vào mắt khiến người ta nhìn vào cảm thấy hãi hùng.
Lý do Thẩm Dịch Quân tức giận đến vậy là vì tất cả lô hàng ma túy và người đều bị cảnh sát ở Lào phát hiện ra hết.
Toàn bộ tất cả.
Tổn thất lên đến tận vài chục tỉ.
Đó là một phần.
Còn phần khác là do đám lão cáo già trong gia tộc biết tin, họ kéo nhau gọi điện trách mắng hắn, khiến cho Thẩm Dịch Quân đã điên càng điên hơn.
“Chó chết! Chó chết!” Trạng thái tinh thần của Thẩm Dịch Quân trở nên không ổn định, hắn ngồi xuống ghế, mái tóc vẫn còn đang ướt sũng, tự lẩm bẩm một mình.
Lục Cảnh ra hiệu đàn em ra ngoài, nhưng khi họ vừa mới mở cửa thì thấy Kiều Di đang đứng bên ngoài, mặt đầy khó hiểu nhìn họ: “Có chuyện gì vậy? Làm gì mà tạo ra tiếng ồn kinh thế?”
Như nhìn thấy được vị cứu tinh, Lục Cảnh đẩy đám đàn em ra ngoài, thấy Kiều Di dùng ánh mắt kinh dị nhìn cậu, Lục Cảnh ngượng ngùng lấy tay bưng kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2579972/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.