Sau cuộc trò chuyện với nó, Hàn Dương anh thật sự vô cùng thán phục cô bé này. Nó tựa như một con chim non mới bắt đầu tập bay nhưng nào có dễ dàng để làm được điều đó. Sóng gió cuộc đời cũng muốn đổ ập lên nó,chới với phất phơ.
Nó đã quá mệt mỏi với cuộc sống nên mới chọn cách sai lầm đó. Nhưng lựa chọn đó nó lại chẳng hề nghĩ đến mình mà lại dùng cái chết của mình đổi lấy nụ cười hạnh phúc của người khác. Nhìn nó nằm trên chiếc giường bệnh,nó đang ngủ say,chìm và giấc mộng không quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa. Đôi môi nở nụ cười dịu dàng- thật bình yên.
2 ngày qua nó đạ chẳng thể nào ngủ được,hết lo cái này nghĩ đến cái khác,tâm trí luôn trong tình trạng rối bời. Không hiểu sao khi gần anh nó lại có cảm giác an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
- Ngủ ngon bé con.
Anh không những không trách móc nó vì hành động kia mà còn ân cần chăm sóc chu đáo cho nó. Còn gọi nó bằng cái tên “ bé con “ hết sức đáng yêu kia,hiện rõ sự cưng nựng.
Anh và nó lại không hề biêt đằng sau cánh cửa kia đang có một người đứng đó,hai tay buông thỏng,đôi mắt như bị mây mù che phủ, hai chân dần trượt theo cánh cửa,như người mất hồn.
- Thì ra là vậy! Tôi ngàn vạn lần đáng chết.
Hai tay ôm đầu,khóe mi dần rơi ra những giọt nước mắt đầy đau khổ.
- Tại sao em không nói cho tôi biết những tổn thương tôi gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-su-lua-doi/3266399/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.