Hắn và nó vẫn ôm lấy nhau cùng bao cảm xúc, phải chăng là họ đang hạnh phúc hay là cảm xúc gì khác chi phối họ.
Hắn từ từ kéo dài khoảng cách của 2 người.
3 cm...
2 cm...
1 cm... mặt chạm mặt, môi chạm môi... nước mắt bị chèn ép ở giữa nhưng...
Nó đẩy hắn ra,ánh mắt hắn nhìn nó đầy ngỡ ngàng.
- Em...
- Tôi xin lỗi.
- Tại sao?
Vừa đặt ra câu hỏi nhưng như hiểu ra được câu “ tôi xin lỗi “ hắn chợt cười khẩy, nụ cười ấy chất chứa một nỗi đau khó nói nên lời khiến người bên cạnh cũng có thể hiểu ra.
- Anh hiểu rồi! Chúng ta không bao giờ có thể như trước được nữa.
Ánh mắt bị màn mây che đi mờ ảo, nhìn xa xăm về hướng vô định, môi cong lên nụ cười nhẹ như có như không, nó nhẹ quay đầu nhìn hắn, giọng nói nhẹ cất lên.
- Có! Nhưng chỉ là trước đây.
Hay thật, có người vì từ “ có “ mà hạnh phúc biết nhường nào, bản thân như lơ lửng trên mây, sau đó câu tiếp theo lại như nhát dao chí mạng cắt đứt sợi dây mơ mộng đó, cắt đứt luôn cả hạnh phúc kia- thật mong manh.
- Anh hiểu. Lỗi không phải ở em mà do anh tự chuốc lấy mà thôi. Anh xin lỗi.
- Chuyện qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, phiền anh đi cho.
Phũ phàng thật, có ai ngờ cô gái khi nãy khóc là nó chứ, giờ mặt nó được in 2 chữ lạnh lùng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-su-lua-doi/3266389/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.