Lễ phục màu trắng vốn dĩ đã bó lấy người, bây giờ ướt đẫm hoàn toàn dính sát vào da thịt cô.
Để phòng ngừa bị lộ vết hằn của quần áo lót, mọi người thường không mặc áo ngực và mặc quần chữ T, vải trắng sau khi ngấm nước thì không khác gì tấm lụa mỏng có thể nhìn thấu bên trong.
Lê Cảnh Trí lập tức ngồi xuống, hai tay ôm lấy chính mình, tránh bị lộ hàng.
"Loảng xoảng …loang" một tiếng, chậu nước bị ném trên mặt đất, lật mấy cái.
Kẻ đầu têu nên vụ này, Y Nghê đang đứng trước mặt Lê Cảnh Trí, nhìn dáng vẻ chật vật của cô, ôm eo cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Lê Cảnh Trí, lúc ở quán cà phê tôi đã nói với cô rồi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!"
Cô ngẩng đầu, con ngươi đen nháy nhìn người phụ nữ trước mặt: "Y Nghê!"
"Là tôi".
Khuôn mặt Y Nghê được trang điểm tinh tế, giờ trở nên vặn vẹo: "Tôi cũng không muốn gây khó dễ cô, là do cô không biết điều, nhất định phải mặc bộ lễ phục này." Nếu cô ta đã không mặc được, cô lại còn để cô ta mất mặt như vậy, không bằng cô ta phá hủy cả cô và nó.
Cô ta cố tình chỉnh cô chỉ vì một cái váy? Lê Cảnh Trí cảm thấy buồn cười, có thể là do hiện giờ cô quá mức chật vật, căn bản không cười nổi, chỉ còn sót lại cười khổ.
Y Nghê nhấc chân, giày cao gót đạp trên tấm lưng trắng nõn của cô: " Lê Cảnh Trí, đều tại cô, nếu như không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/232734/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.