"Lê Cảnh Trí đâu? Tôi hỏi các người, Lê Cảnh Trí đi đâu rồi?"
"Anh nói cái gì? Cảnh Trí đến đây?" Giang Tây Long choáng váng, vậy chẳng phải cô cũng nghe được những câu nói kia sao?
Giang Noãn phản ứng lại đầu tiên, cô ấy đẩy Lăng Ý ra, đứng chắn trước mặt Giang Tây Long: "Chắc chắn cô ấy không tới đây, nếu không, cô ấy mà nghe được những lời chúng tôi nói, cô ấy đã lao ra từ lâu rồi."
"Các người nói cái gì?" Lăng Ý nhìn chằm chằm Giang Noãn.
Giang Noãn thở sâu, xả giận, ngẩng cổ: "Những gì không nên nói cũng nói hết rồi."
"Tôi đã cảnh cáo cô cái gì cô quên rồi sao?"
"Anh cho rằng tôi muốn nói à, Y Nghê quay về rồi. Nếu không phải tại cô ta, mọi chuyện cũng đâu trở nên thế này."
Y Nghê đột nhiên bị gọi tên, rụt cổ, cô ta biết thủ đoạn của Lăng Ý tàn nhẫn đến mức nào.
"Còn Cảnh Trí, cô ấy ở đâu?" Lăng Ý gần như sắp phát điên.
Khi Lê Cảnh Trí nói muốn tìm bọn họ, hắn đã linh cảm có chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Hắn cho rằng sau khi cô biết Giang Noãn làm những chuyện đó, sẽ xảy ra ngăn cách với hắn, không ngờ, mọi người còn không cả thấy bóng dáng của cô.
Lăng Ý gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Lê Cảnh Trí, mới đầu là không ai nghe, giờ biến thành tắt máy luôn.
Giang Noãn nói: "Cảnh Trí không ở đây, nếu như cô ấy nghe được những sự thật kia, chắc chắn sẽ lao ra, nhưng cô ấy chưa từng xuất hiện."
"Không thể nào, chắc chắn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012956/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.