Lăng Ý cầm điện thoại, đi ra ngoài: "Mẹ."
"Con còn biết gọi mẹ là mẹ sao? Mẹ Trần và mẹ ở cùng nhau lâu như vậy, con nói đuổi là đuổi, cho dù con không để ý đến mẹ Trần thì cũng phải suy nghĩ cho mẹ của con một chút chứ?"
"Mẹ biết vì sao con lại làm vậy mà."
Hách Ánh dừng lại, không lên tiếng.
"Mẹ Trần quan trọng với mẹ thế nào cũng không bằng được mức độ quan trọng của Cảnh Trí với con."
"Con còn định dây dưa với con bé đến bao giờ? Con bé không sạch sẽ, nó đội nón xanh cho con đấy." Lần đầu tiên Hách Ánh dùng giọng điệu nặng nề như vậy với Lăng Ý.
"Mẹ, con tin tưởng cô ấy, cô ấy không làm như vậy."
"Sao con có thể chắc chắn rằng con bé không lừa dối con?"
"Bởi vì con yêu cô ấy."
"Nếu như con bé thực sự làm thế thì sao?"
Thay vào đó, Lăng Ý nở nụ cười: "Vậy con cũng nhận."
Lúc trước, hắn đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cô.
Nếu như cô thực sự làm chuyện có lỗi với hắn một lần, hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tại sao không thể tiếp nhận nó? Ít ra bằng cách đó, hai người cũng sẽ khốn nạn giống như nhau.
Nhưng Lê Cảnh Trí lại quá tốt, cô khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
"Mẹ, cho dù thế nào, con cũng không rời bỏ cô ấy đâu, Lê Cảnh Trí là vợ của con, bây giờ là vậy, sau này vẫn thế."
Hách Ánh không ngờ con trai sẽ nói những lời như vậy, bà ngây người.
"Con yêu con bé đến thế sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012868/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.